Lm Hoàng Diệp , CSsR Bó hoa cho tre Phần I: Vần Thơ cho Trẻ
YÊU THIÊN NHIÊN
Ai cũng muốn tìm Chân Thiện Mỹ Dầu con thơ cũng quí mặt trời. Chẳng hay em kiếm tìm Người Ẩn trong muôn sắc rạng người gần xa.
Chính Ngài tô điểm ngàn hoa, Và cho cảnh đẹp hài hoà nên thơ. Muôn sao lấp lánh tỏ mờ, Tưởng như đèn xứ “huyền mơ” tuyệt vời. Xinh thay vừng Nguyệt sáng ngời. Khiến hồn ngây ngất giữa trời bao la! Chỉ thương chú Cuội không nhà Quanh năm nằm dưới cây đa một mình… BÀI HỌC Ở THIÊN NHIÊN
Nhìn đóa hoa xinh nở nụ cười Khối tình im lặng chỉ hà hơi. Ta hỏi: Hoa ơi! Nhìn chi đó? Xuất thần, người mãi ngó nhìn ai? Hoa nhỏ nghiêng nghiêng chỉ mĩm cười, Trào hương thơm lạ, ý xa xôi: “Đã biết vì ai mình mới có, Hoa này im lặng ngó người thôi!” NGƯỜI MẸ
Này em nhỏ, đố em, Tên gì đẹp và êm Thanh bai đường tiếng nhạc, Trong mát tợ trăng đêm? Bóng nào khi em khóc vừa thấy, lại cười ngay. Như vừng hồng mới mọc Chim hót ở cành cây? Tay ai hiền như nước, Khi lau rửa mình em, Và se sẽ dìu êm Khi chân vừa run bước? Tiếng nào em quen nhất, Vừa nghe giọng xa xa, Đồ chơi quăng xuống đất Em mừng rỡ chạy ra? Và mắt ai hiền hậy Âu yến ngó em cười, Dầu khi em la cáu Mắt ấy vẫn hằng tươi? Đôi mắt ấy nhiều phen, Vì ai thức thâu đêm? Vì ai sầu lệ chảy? Lu-lít với tim đèn? Ai đã nắn lòng thơ, Biết yêu đường thanh sáng, Biết giúp người hoạn bạn, Khi kẻ khác thờ ơ? Ai đã thấy em đi, Mà lòng vui khấp khởi…? Thời gian qua càng mới, Theo em bước từng ly Đã hay đời em đẹp Phơi phới sắc trời mai, Đã dành nay ấm áp, Vui ấy bởi nhờ ai? Ôi đời lạnh biết bao Và biết bao buồn tẻ, Nếu đời em thiếu mẹ Em thiếu thốn dường nào!!! HOA TỨ THỜI
Hoa tứ thời! Hoa tứ thời! Bao ánh mắt, bao nét cười. Vui hơn ngàn sao ánh tuyết, Đẹp hơn cánh bướm hồng tươi! Xa, như vườn cảnh tiên nga, Dập dồn muôn muôn cánh bướm. Quá vui, là vui tình đượm, Không nở cất cánh lìa xa… Gần, thôi đẹp quá trời ơi! Phải chăng ngàn sao tinh trắng Ân trong muôn cười im lặng Làm sáng rạng cả vườn tôi? Hoa hồng đẹp, hoa hồng xinh, Huệ rừng bát ngát hương trinh. Và trăm hoa đầu đua nở, Thấy được mấy buổi bình minh? Tứ thời đây, hoa tứ thời, Năm mười hai tháng thảnh thơi, Nhìn cỏ hoa quanh biến sắc Một mình, mãi vẫn hằng tươi. Hoa hồng đẹp với huệ lành tươi, Huệ hồng cao giá lắm ai ơi; Nhưng cát vàng đây nghèo khó quá. Chỉ biết tri âm với Tứ thời. Hoa Tứ thời ơi! Hoa Tứ thời! Khi hừng đông dậy ở ngoài khơi Đã thấy hoa lành im đứng đợi, Thức qua đêm vắng với sao trời. Và trong ánh nắng phủ triền miên, Người tỏ hân hoan của bạn hiền. Hãy đến xem hoa cười với gió, Cho lòng tin tưởng sáng vô biên… Đây đã bao phen ngắm tứ thời, Trên đường qua lại trẻ em chơi. Ta ngắm xem hoa cười phơi phới, Cảm thấy lòng vui, cũng mĩm cười. HUỆ RỪNG
Lúc ở quê nhà tôi dạo chơi, Một lần trông đóa Huệ Rừng tươi; Có lẽ đêm qua vừa mới nở, Xem vì nhiều búp hé môi cười. Tôi mãi nhìn xem cánh trắng ngời Của vừng hoa huệ giữa chòm gai, Trong bãi hoang vu vùng cát trắng, Lòng tôi chan chứa khẻ đôi lời: Huệ rừng xinh quá huệ rừng ơi! Sao nở chi đây chẳng mấy người, Biết mến, biết nhìn nhan huệ cả, Làm cho uổng phí bất gương trời! Ai đó dừng chân để ngắm ngươi, Khi bình minh dậy, khí hương rơi? Ai đó lúc ngày xa bãi vắng, Nhìn ngươi thương tiếc cánh tơi bời? Thấm thoát thời gian được mấy hồi, Hoa rày cô quạnh giữa trời mai; Tươi thắm kia qua dường chốc lát, Chiều, hoa sẽ héo một mình thôi… Không đáo lời tôi, huệ vẫn cười, Nét cười im lặng giữa chòm gai. Sắc trắng hoa lên ngời ánh nắng Nghiêng mình theo gió để hương rơi… Và như có tiếng, tự xa vời, Theo gió mơ màng đến thoảng tai; “Diễm phúc ai chung phần nhất hảo, Cùng hoa chỉ chọn Chúa, “Gia Tài”. SƯƠNG MAI Sương mai lưng lẻo đầu cành, Thu gồm muôn sắc, long lanh sáng ngời Bước gần lại ngồi chơi ta ngắm, Kìa ánh trời đang tắm trong sương; Vui tươi cười mĩm dễ thương, Thơ ngây trong trẻo ví dường mắt xanh Ôi là đẹp! Sương lành trong trắng Bởi vì đâu xinh sáng dường kia? Từ đâu trong lúc đêm khuya, Không chân không cánh người về nằm đây? Làn gió vuốt cành cây rung nhẹ, Ánh sương mai như khẻ đáp lời: Em đây quê ở trên trời, Mê man ánh sáng yêu đời tinh anh Đêm vừa lại xuống cành em nghỉ, Rửa lòng thêm vẹn sẽ trong ngần Để rồi khi đón ánh xuân, Càng thêm lấp lánh thêm phần nguy nga. Em hằng sợ lỡ sa xuống đất Hóa thành bùn hỏng mất “đời sương”. Phải rồi! Tình cảnh đáng thương, Còn đâu quanh ánh ví dường sao mai. “Đời sương khá ví đời ai?” HỪNG ĐÔNG
Khi muôn đóa hoa trời thôi máy động Nhẹ nhàng rơi sau màn biếc mênh mông, Em ưa nhìn gương mặt của Hừng Đông: Bao hiền hậu, vừa uy nghiêm vừa sáng. Áo Hừng Đông, ai may dài tươi rạng, Ai nhuộm màu xinh đẹp những dường kia? Mãi nhìn say, đôi mắt chẳng muốn lìa, Lòng vui đón nụ cười xuân ngày mới. Hơi thở Hừng Đông êm đềm mát dượi, Đến lung lay thức dậy khóm hoa hường. Rảo khắp vườn thu nhặt mấy làn hương, Và êm nhẹ xông lên như lời khấn… Kìa xa xa ánh sáng hồng như phấn Đã bao trùm áo xẩm của rừng hoang. Và em đây, tay, mặt cũng nhuốm vàng, Hay có phải Hừng Đông trêu em đó? Em nghe tiếng Hừng Đông nói nhỏ: “Hỡi nhi hài xinh đẹp ví cùng ta, Tâm hồn em tươi thắm như hoa Đừng héo vội và nguy nga thế mãi!” Lòng hân hoan khi nghe lời êm ái, Muốn bỏ nhà bay lại với Hừng Đông… Ôi Hừng Đông! Hừng Đông! Hừng Đông CHIM BAY
Nhìn én nhẹ lưng trời tung cánh Cùng đùa vui trong ánh thiều quang. Em tôi thầm vẽ mộng vàng: “Ước chi mình được theo đàn én kia Mình sẽ vội xa lìa đất cát, Rồi bay cao vui hát khắp nơi, Bay qua đồng lúa xanh tươi Bay qua rừng lạ viếng người xa xăm. Cùng tung cánh lên thăm trời rộng Đậu mây vàng ta sống thảnh thơi Tha hồ bay nhảy vui chơi, Mắt trong say uống ánh thời thiều quang…” Kìa bất giác: xuyên ngang én liệng, Tỉnh hồn mơ, nhếch miệng thở dài… Thấy mình vẫn sống như ai, Hai chân dưới đất không ngoài đường đi. Chớ buồn vôi hài nhi mắt sáng, Hồn em tươi hơn áng trời thanh… Mau hơn chim lượn xa cành Em đang tung cánh lướt nhanh trên đời… Em còn hơn én, em ơi, Ngày mai em lượn trên trời muôn sao! ÉN ƠI !
Én ơi vun vút phía trời, Ngươi vui đùa liệng trên đồi ao xạnh. Từ sương sớm long lanh cỏ nội Cánh nhẹ nhàng dời đổi tiêu dao. Ngươi bay đi những phương nào? Thanh bình vô hạn gió gào xa chân. Én nào sợ núi rừng hiểm hóc, Khi ngày qua mắt nhọc, cánh dồn. Én về với sắc hoàng hôn Cười reo bên cửa cho hồn cao cung. Bình minh sáng ngươi tung cánh nhẹ, Hưởng tự do bên mé mây hồng. Bay vờn trong ánh hừng đông. Ôi đoàn chim én giữa lòng khí thanh! ÉN THIÊNG
Én ơi! ta bắt én rồi, Xưa bay lồng lộng nay ngồi tay ta. Nào có phải như hoa mỹ lệ Mà ta ưa cầm để vui chơi. Ta yêu chim én xa đời Sớm chiều bay lượn giữa trời thanh trong. Én đừng sợ bên lòng ta nhé! Tay hài nhi ta sẽ vỗ về. Yến lành nhắm mắt ngủ đi, Rồi đây ta sẽ đưa về thiên cung. Trời bên ấy vô cùng sáng đẹp. Cõi tự do muôn kiếp thanh nhàn. Trăm bề vinh phúc bình an, Thỏa tình vui hát trong đoàn Én thiêng. BÃI BIỂN
(Hiền Nguyên) Ô, nước xanh lơ! Cát vàng mịn quá! Lần đầu tiên ta thấy biển dính trời. Cát dưới chân kêu tót tót, như mời Ta vui chạy, đuổi chơi cùng sóng nước. Tự ngoài khơi, như rồng dài hí hước. Sóng lao mình phía trước, bập bùng vang. Lè lưỡi ra xa, liếm bãi cát vàng Và cũng nhẹ nhàng liếm chân ta nữa. Khi chiều về, ánh trăng thanh màu sữa. Cũng xuống chơi, cho sáng ngập cả vùng. Gió phất phơ theo sóng vỗ bập bùng, Cùng đến vui đùa giỡn trên mái tóc. Nhảy sóng bưa, tha hồ thân thể nhọc, Ta phịch ngồi trên nấm cát, vui cười, Hoặc ngắm nhìn sóng bạc yếng ngoài khơi, Con thuyền cá chơi vơi trên nước biếc. Ta không tiếc, vì ngày qua, không tiếc. Có bầu trời rất đẹp ở lòng ta! Ngày về nhớ lại ngày qua, Ngày theo ký ức đậm đà xuân tươi, Nào vui ngân hát ta ơi, Hầu luôn tươi sáng cõi trời hồn ta! TÌNH VỚI CẢNH
Ánh chiều rơi xuống bao la, Rừng ơi, chan chứa tình ta dạt dào! Tình ta rung động lá đào, Tình ta lơ lửng trên cao mây trời. Tình ta hồ lặng đầy vơi, Không chim mà hót, không trời mà cao. Xa gần cảnh vật xôn xao, Một niềm vui mới chảy vào tim tôi. Tình kia đẹp lạ, hẳn rồi. Tim ta đầy Chúa, cả trời đầy thơ! Ta chào mây trắng lững lơ, Chào luôn anh gió phất phơ đầu cành. Mến chào chị nước long lanh Dịu hiền, âu yếm trong lành như mơ. Mến chào chim nhỏ ngây thơ Khen cho tiếng hát đơn sơ lạ lùng! Em nghèo khó lắm phải không? đừng lo! có Chúa quan phòng cho ta. Ô kìa, những nụ cười hoa! Cười không ra tiếng, nết na dịu dàng. Hoa ơi, xanh đỏ trắng vàng, Khiến mình mơ tưởng Thiên đàng đâu đây! PHẦN II: TRẺ LÀM CON CHÚA CON THƠ CỦA CHÚA
Phần con, con nhỏ, nhỏ như sương, Ngước mắt nhìn trời, ngập ánh dương. Nhìn con, ta ngỡ là châu ngọc, Một đóa hào quang, mến lạ thường. Ai cho sương nhỏ ánh thiều quang? Ai chở con trên cánh phượng hoàng? Cho hồn bỗng bay cao vời vợi, Khí lạ tình yêu thở nhẹ nhàng. Người đến thăm con tự lúc nào, Mà sao đường sá chẳng xôn xao? Mạnh mẽ êm đềm Người đổi mới, Trong ngoài tươi đẹp sáng như sao. Có Chúa từ nay thế đủ rồi, Không còn lo ngại cảnh đời trôi. Tình mến! Xin mau làm việc mãi, Cho hồn bay tới chốn xa vời… MƯỜI THƯƠNG
Một thương Chúa bỏ quê Trời, Hai thương Chúa đã ra đời cứu dân, Ba thương Chúa chịu cơ hàn. Bốn thương lòng Chúa đầy tràn khoan dung Năm thương phép cả lạ lùng. Sáu thương Lời Chúa vô cùng cao siêu. Bảy thương hiến trọn vì yêu, Tám thương Chúa chịu quá nhiều đắng cay Chín thương sống lại từ nay. Mười thương lên chốn dẫy đầy cao sang. Tôi yêu mến Chúa Thiên Đàng, Khiến tôi ca ngợi đôi hàng mến thương. ĐƯỜNG THƠ BÉ
Đường bé thơ là đường Thánh trẻ, Không ước mơ những việc phi thường. Hằng an vui trong chỗ khiêm nhường, Chỉ mong được tình thương lai láng. Hồn bé thơ tâm hồn tươi sáng. Hồn thanh trong như áng trời mai, Hồn đơn sơ không nghĩ dông dài. Chỉ lãnh nhận, vui mừng cảm mến. Hồn bé thơ là hồn dâng hiến. Hiếu tình Cha, báo đáp tình con. Hiến cho Cha lòng mến đầy tròn, Ngày lại ngày dâng lên cuộc sống. Hồn bé thơ tâm hồn rung động Bởi Thánh Linh tràn ngập hiền hòa, Không bồn chồn tham của chóng qua. Vì có Chúa chẳng cần chi khác. Hồn bé thơ, tâm hồn phó thác, Như trẻ thơ tin cậy cha mình, Cha thương nhiều, con cứ đinh ninh. Nên luôn mãi an bình trong Chúa. Đường bé thơ chính là Con Chúa, Chúa Giêsu, bạn Thánh của hồn con. Từ nay con muốn hao mòn. Vì tên Người khiến vui tuôn dạt dào. ĐẾN NHÀ CHÚA
Rủ nhau đi đến Nhà Thờ Mắt hiền trinh Mẫu đang chờ chúng ta. Chiều về bóng tối gần xa, Nhưng nhà Thiên Chúa sáng lòa em ơi! Hân hoan ta ngó lên trời, Ô kìa Thánh Giá rạng ngời giơ tay. Chúa ôi! Con muốn chiều nay, Dâng lên cùng Chúa một ngày yêu đương. Lời kinh cung hát vấn vương, Tình vui thắm thía, tình thương mặn mà. Ở đây bốn bể một nhà, Ở đây trăm họ như là một thân. Mong sao cho cả nhân trần, Kính thờ Thiên Chúa, ái ân muôn vàn. Nguyện cầu cho cả trần gian, Hướng về Thiên Quốc bình an tuyệt vời. Chiều nay tâm hướng lên trời, Thấy niềm hoan lạc chơi vơi đầy tràn. Mẹ ơi trong ánh chiều tàn, Con hèn dâng Mẹ muôn vàn mến thương…! VUI TRONG CHÂN LÝ
Từ khi gặp Chúa tới nay Đường đi tỏ rạng vui đầy quả tim Chúa là lẽ sống con tìm Rày con thoải mái như chim giữa trời. Đây là quyển sách tuyệt vời(1) Chứa đầy chân lý muôn đời ước mơ, Ngày nay được quá mong chờ Con hôn cầm lấy, từng tờ tiếp thu. Ai ngờ danh thánh Giêsu Tim con vừa gọi, sương mù biến tan. Nguyện cầu cho cả trần gian Đến cùng Thiên Chúa ủi an tuyệt vời. Bên lương chỉ dám kêu “Trời” Rày con sung sướng gọi người là “Cha”! Ông Trời chính thật là Cha Làm con Thiên Chúa ai mà không vui?
|
Trang Chinh > Sách Báo trong Gia Đình >