Duc In Altum‎ > ‎

DUC IN ALTUM Số 74 – Quý 2/2011





Số 74 – Quý 2/2011

 

Tỉnh Dòng và Ơn Mẹ ___

Lm Vincent Phạm Trung Thành, DCCT

 

Kính thưa anh chị em.

 

Ba tháng mới có một lần”, đó là câu nói của anh Mai Tá dành cho tôi để nhắc tôi gặp anh em trên trang thông tin này, rất vui mừng và cám ơn người “cầm chuông” Mai Tá, anh đã cần mẫn một cách không mệt mỏi, đi lại đưa tin cho anh em chúng mình được hiệp thông với nhau, xin tỏ lòng khâm phục anh và những người cộng sự.

 

Tháng Sáu đối với Tỉnh Dòng có rất nhiều điều để rao báo. Ngày 25 sẽ có 55 sinh viên thần học tuyên lại lời khấn hàng năm, 12 anh sẽ nhận chức đọc sách và 10 anh sẽ nhận chức giúp lễ. Ngày 27 sẽ có 10 tập sinh tuyên khấn lần đầu, nâng tổng số tu sĩ của Tỉnh Dòng lên đến 307, đồng thời 13 sinh viên tuyên khấn vĩnh viễn. Ngày 28 sẽ có 5 Phó tế nhận thánh chức linh mục.

 

Các lễ khấn và phong chức được tổ chức vào dịp này vì đó là dịp cuối niên khóa, các xét duyệt hoàn tất trong tháng Tư và tháng Năm, năm thực tập mục vụ cũng chấm dứt vào thời điểm này. Riêng việc phong chức Phó tế dời vào cuối tháng 8 vì vào thời điểm tháng Sáu, các sinh viên năm cuối phải lo hoàn tất luận văn tốt nghiệp, không thể để việc lo luận văn ảnh hưởng đến việc nhận chức thánh.

 

Lễ khấn được tổ chức vào ngày hôm trước, lễ phong chức linh mục tổ chức vào hôm sau, hai lễ liền nhau để tiện dịp anh em ở xa về cùng dự cả hai lễ. Lễ khấn được tổ chức trước, vì không muốn lễ phong chức linh mục làm át đi lễ khấn. Người ta thường quan tâm đến lễ phong chức linh mục, chú trọng đến chức thánh, điều này không sai, nhưng nó có nguy cơ làm lu mờ đi giá trị tuyệt vời của đời thánh hiến.Đến một lúc, người ta đi tu chỉ vì nhắm chức linh mục thì thật là nguy, mà ở Việt nam thì nguy thật rồi, vậy phải tổ chức “lội ngược dòng”, phải làm nổi bật lên đời thánh hiến là cốt lõi của cuộc sống tu sĩ hôm nay, phải cùng nhau trả lại cho đời tu giá trị thật phải có. Nhưng “lội ngược dòng” mệt lắm.

 

Sở dĩ lấy mốc ngày 27 tháng 6 vì đó là ngày kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Trong 4 năm gần đây ( 2007, 2008, 2009 và 2010), mỗi năm có khoảng trên dưới 20 kỳ Đại Phúc được tổ chức trên khắp cõi Việt Nam, không biết cơ man nào là những ơn thiêng mà người ta lãnh nhận được từ các kỳ Đại Phúc do anh em DCCT thực hiện. Trong chương trình Đại Phúc, rước ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp đi các xóm giáo, các nhà để đọc kinh tôn vinh Mẹ, xin Mẹ thực hiện Đại Phúc cho nhà mình, là một hoạt động luôn luôn khởi đầu cho mọi kỳ Đại Phúc. Rước ảnh Mẹ và xin đặt kỳ Đại Phúc dưới sự bảo trợ của Mẹ. Bao nhiêu điều lạ lùng đã xảy ra, các Thừa sai xác tín rằng chính Mẹ thăm viếng và cải hóa từng người, từng gia đình. Các Thừa sai chỉ chạy theo mà gặt hái ân huệ từ Mẹ.

 

Công Hội Tỉnh năm 2009 đã quyết định đầy mạnh việc quảng bá lòng tôn sùng Mẹ Hằng Cứu Giúp, Hội nghị các Bề trên cộng đoàn vào đầu tháng 5 năm 2011 cũng đã xác tín vào ân huệ từ Mẹ và cố gắng bằng nhiều sáng kiến quyết đẩy mạnh và quảng bá 1òng sùng kính Mẹ. Sẽ in ảnh Mẹ phân phát cho nhiều nơi, tổ chức hành hương kính Đức Mẹ ngày thứ bảy ở những nơi anh em DCCT hiện diện, khuyến khích và giúp các giáo xứ khác tổ chức hành hương kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, liên tục tổ chức tuần cửu nhật kính Đức Mẹ, phát triển Hội Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp khắp nơi, giới thiệu các mẫu phù điêu ảnh Mẹ và khuyến khích các gia đình, các xóm giáo khắp nơi xây dựng linh đài kính Mẹ, thu thập các ân thiêng đã lãnh nhận từ Mẹ để chia sẻ với mọi người, …

 

Trên mọi nẻo đường thăm viếng hoặc loan báo Tin Mừng, nhất là các giáo xứ vùng sâu vùng xa, chúng tôi gặp đươc các nhà thờ có ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp được tôn kính, lòng tràn ngập niềm vui và được an ủi một cách ấm áp, vì biết chắc nơi đây đã có bước chân các nhà thừa sai DCCT thế hệ cha anh đã đi qua, và biết chắc nơi đây Mẹ đã viếng thăm để lại những dấu ấn ân huệ đức tin cụ thể.

 

Tháng Sáu mang đậm dấu ấn của Mẹ, nên tháng Sáu xứng đáng là tháng có nhiều sự kiện thánh thiêng của Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam. Xin chia sẻ với anh chị em, xin hiệp lời tạ ơn và xin hiệp thông cầu nguyện.

 

Có một câu hỏi nhưng cũng là một lời mời gọi, anh chị em có xác tín vào tình thương của Mẹ không? Nếu có, anh chị làm gì để đền đáp ơn Mẹ?

 

Xin Chúa chúc lành cho gia đình anh chị em nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria Hằng Cứu Giúp và Cha Thánh An Phong.

 

Cầu nguyện cho nhau.

Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, dcct.

01/06/2011

 

Lm Mai Văn Thịnh CSsR: CHÚA LÀ ĐƯỜNG CHO AI?

 

Thế giới của chúng ta đang sống thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức độ khiến chúng ta cũng bị quay theo, và dễ bị mất phương hướng nếu không biết dừng chân đế luợng định. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi có dịp trở lại Hong Kong tôi đều nhận ra điều đó. Những ngôi nhà trọc trời được mọc lên như nấm. Những con đường ‘siêu tốc’ được xây dựng giúp cho việc di chuyển được mau chóng và dễ dàng hơn.

 

Như vậy, con đường là một phương tiện giao thông để chúng ta có thể đến được với nhau. Nếu không có con đường thì không ai đến được với ai, hoặc nếu con đường nào bị hư hỏng hay bị tắc nghẽn thì việc đến với nhau cũng gặp nhiều gian truân, trắc trở. Tuy nhiên con đường càng thênh thang thì cạm bẫy càng nhiều. Bạn không tin cứ nhấn hết chân ga trên những con đường siêu tốc, bạn sẽ thấy hiệu quả!

 

Dĩ nhiên khi nói đến con đường thì không phải chỉ là những con đường bằng đất, nhựa, xi măng hay bê tông cốt sắt. Cũng không phải chỉ là những con đường trên mặt đất, trên sông biển, trên vòm trời… Mà còn phải kể đến những con đường quan trọng hơn như: đường tình, đường thiêng liêng. Như anh chị em đã biết, trên con đường tình các bạn cũng cần vượt qua những trở ngại; các gian nan để đến với nhau; và chúng ta thường hay được nghe: "Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua". Trái lại, khi con đường tình đã bị cách trở là lúc đôi tình nhân cùng an ủi nhau qua khúc ca ‘tình chỉ đẹp khi còn dang dở’.

 

Đường đời có những chỗ quẹo, khúc quanh bất ngờ mà ít ai trong chúng ta lại mong nó xẩy đến. Đó có thể là những thất bại trong việc làm ăn. Con cái tự nhiên nổi chứng: đứa này hư, đứa kia nghiện, đứa khác bỏ học. Đối diện với sự phản bội hay lừa dối của người thân. Hay người thân bị mang chứng bịnh hiểm nghèo, v.v.. Những trắc trở, khó khăn này dù xẩy ra trong thời gian ngắn hay dài, nhưng tầm phá hoại của nó rất lớn. Nó làm ta mất niềm tin và trong tình huống đó, chúng ta có thể đi tìm những phương thế nhanh và gọn để giải quyết: như tìm quên trong men rượu, dùng thuốc- drug hay cờ bạc; tệ hại hơn là dùng thú vui của thân xác để giải sầu và chạy trốn những khó khăn. Nhưng cuối cùng tất cả những phương thức tắt đó đều dẫn họ đến ngõ cụt và để lại những hậu quả có sức tàn phá thật đậm sâu và lâu dài trên cuộc sống của chúng ta.

 

Dĩ nhiên, đối diện và tìm những phương thể để san cho bằng những chỗ gồ ghề đó không là việêc dễ.  Chúng ta thường được nghe nói “phúc bất trùng lai họa vô đơn chí’; hết chuớng ngại này lại đến trắc trở khác. Nếu chỉ biết ngồi đó mà than thân trách phận thì cũng chẳng giải quyết được điều gì?!?

 

Vì thế, sứ điệp của Tin Mừng mà Giáo Hội gửi đến cho chúng ta vào ngày chủ nhật hôm nay cần được lắng nghe. Muốn nghe được tiếng Chúa, chúng ta cần có tâm hồn thanh tịnh như lời Chúa: “Lòng các con đừng xao xuyến”. Một cuộc sống với đầy lo toan thì làm gì còn chỗ cho Chúa. Dựa theo kinh nghiệm của các bậc chuyên môn về đời sống thiêng liêng thì cho dù chúng ta có thể gặp Chúa ở khắp nơi: trong nhà tạm, nơi những người thân… Nhưng nếu tâm hồn mà bất an thì dù tại các nơi đó chúng ta cũng chỉ thấy chính mình. Vì thế cần vào ‘sa mạc’. Tại đó  chúng ta sẽ được hạnh phúc nhìn thấy Thiên Chúa, không bằng con mắt xác thịt, nhưng bằng vào chính niềm tin. Trong thanh tịnh của sa mạc, chúng ta trút bỏ các mặt nạ của mình, trút bỏ kiêu ngạo, quên đi những xao xuyến và lo toan để lắng nghe Chúa. Nếu chúng ta còn đeo những mặt nạ nói trên thì không thể có cơ hội nhìn thấy Ngài. Vì thế, mời anh chị em chúng ta cùng vào sa mạc để tâm hồn thanh tịnh và lắng nghe tiếng Chúa hôm nay.

 

Chúng ta đươc mời gọi cùng đi con đường của Chúa. Đó là bài học Chúa dậy. Ngài là đường là sự thật và là sự sống. Ngài là con đường duy nhất dẫn chúng ta đi về nhà Cha. Ai muốn đến với Cha phải đi qua Ngài. Trước thách đố quyết liệt của Tin Mừng như thế, Philiphê cũng không hơn gì Tôma, dù đã ở với Đức Giêsu nhưng các ông vẫn chưa nhìn thấy Chúa là con đường sư sống dẫn ta vào sự sống viên mãn của Thiên Chúa. Ai thấy Chúa Giêsu là thấy Chúa Cha. (Gioan 14: 5-14)

 

Qua những lời đối thọai giữa Chúa Giêsu và các tông đồ, chúng ta nhận biết rằng chỉ có một con đường duy nhất dẫn đưa con người đến sự sống sung mãn nơi Chúa Cha là đi con đường của Chúa.

 

Đó chính là:

 

  • Con đường từ bỏ, con đường thập giá như lời thánh Phaolô: “Đức Giê-su Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa…. Nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang… trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Ngài lại còn hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên thập giá….” (Phi-lip-phê 2:6-11)

 

  • Con đường yêu thương: Ngài đã yêu thương ngay khi chúng ta đang là tội nhân; giờ đây nhờ Ngài chúng ta được trở nên công chính. Tình yêu của Ngài không bút mực hay ngôn từ nào có thể diễn tả hết. Ngài yêu thương chúng ta và yêu thuơng đến cùng, hạ mình xuống rửa chân như dấu chỉ phục vụ hết mình. Trong Tình yêu của Chúa Giêsu thì không có biên cương, không còn nô lệ hay tự do… không còn kẻ giàu người nghèo, kẻ sang người hèn; tất cả đều nên một trong lòng mến của Ngài. Tất cả mọi luật lệ trên trần gian, ngay cả những khỏan luật của Giào Hội cũng không ngăn cản được tình yêu của Ngài: như việc Ngài chữa lành các bịnh nhân trong ngày hưu lễ. Lề luật chỉ là phương tiện để phục vụ con người. Con nguời không thể vịn vào lề luật để bóp nghẹt tình yêu hay ngăn chận người ta đến với tình yêu.

 

  • Con đường mở lòng ra đón nhận nguời khác. Tất cả những ai đến với Ngài đều không bị khuớc từ. Ngài đã thu phục muôn dân muôn nuớc qui phục về một mối.
  • Con đường tha thứ không phải chỉ tha 7 lần nhưng là đến 70 lần 7; có nghĩa là tha liên tục và tha đến cùng như trên thập giá Chúa đã tha cho cả những kẻ làm hại mình; Lậy cha xin tha cho chúng…

 

Vì thế, theo tinh thần của bài Tin mừng hôm nay, chúng ta được mời gọi cùng đi con đuờng của Chúa. Và như anh chị em đã biết, chúng ta không thể cùng đồng hành với Chúa mà quên đi tha nhân. Chúng ta không thể đến với Thiên Chúa bằng một con đường khác với con đường đến với tha nhân. Ngược lại, không thể đến với tha nhân bằng con đường khác với con đường đến với Thiên Chúa. Chủ trương chỉ yêu tha nhân không cần đếm xỉa gì đến Thiên Chúa, hay ngược lại, chỉ yêu Thiên Chúa mà không đếm xỉa gì đến tha nhân đều là những tình yêu giả tạo, không thực tế. Do đó, muốn đến và gặp gỡ với Thiên Chúa không gì tốt đẹp và chắc chắn bằng đến hay gặp gỡ Ngài nơi tha nhân. Và muốn đến và gặp gỡ tha nhân không gì bảo đảm và tạo hạnh phúc cho họ bằng đến và gặp gỡ họ trong Thiên Chúa. Vì khi Ta đói, Ta khát… các con đã cho Ta ăn…

 

Đường của Chúa là thế. Không phải là một mớ tín điều, cũng không dựa vào những khoản luật này, lệ kia để trói buộc nhau. Đường của Chúa là một lối sống: tự do để yêu thương. Nào chúng ta cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường của Chúa. Nơi đó, chúng ta sẽ thấy sự thật và sự sống. Và chỉ có ai sống trong sự thật mới cảm nhận được sự giải thoát (Gioan 8: 32) và sống yên hàn trong sự sống thật mà Chúa đã hứa ban. Như lời Đức Gioan Phaolô II đã trả lời một phóng viên là câu tin mừng mà Ngài thích nhất là câu “Sự thật sẽ giải thoát anh em”. Và sự thật về Chúa thì có liên hệ mật thiết với sự thật về con người. Đó chính là chúng ta được Chúa yêu thương hơn mức độ mình nghĩ rất nhiều, rất nhiều và nhiều vô tận. Amen

 

Dòng Oblate, Hong Kong

22/05/2011

 

Tb. Như anh chị em đã biết về khả năng hát hỏng của tôi. Câu xướng của kinh vinh danh còn hát không xong. Lúc hát cung này. Ngày mai cung khác. Nói chung là khi hát thì tôi lộn xộn lắm. Nhưng khi dọn bài suy niệm này, miệng cứ lẩm bẩm hát ‘Chúa là con đường’.

Vì thế, gửi đến anh chi em bài hát đó để hát thay nhé. Cảm ơn.

 

Thơ ngỏ gửi các bạn Khuê, Ơn và Hoàng,


Saigon ngày 12 tháng  2 năm 2011


Ngày hôm nay sắp đến giờ như đã hẹn trước, anh Khuê đã chu đáo điện thoại trước cho vợ chồng chúng tôi chuẩn bị, để khi anh tới thì chúng tôi đã sẵn sàng lên đường đến nhà anh dùng cơm tối. Chỉ ít phút sau, anh đã có mặt tại khách sạn và chúng tôi cùng lên taxi đến nhà anh.


Nơi anh ở là một khu cư xá, có cổng lớn ra vào (khi tối khuya sẽ được khoá lại, chỉ có người ở trong cư xá mới có chìa khoá mở được mà thôi), và nằm ngay trung tâm thành phố, gần vườn Tao Đàn.
Chị Thanh Chi, hiền thê của anh Khuê, và hai cháu Đạt Nhân và vợ là Hồng Ân, đã chào đón chúng tôi và hai hai đứa con trai của chúng tôi là Dominic và Simon thật niềm nở tại nhà anh chị.


Chúng tôi đã gặp anh chị Khuê và Chi hai lần nhân dịp hai anh chị qua Sydney: lần đầu, vào dịp đám cưới con trai trưởng của anh chị là cháu Thụ Nhân và Phượng, lần sau là lễ rửa tội cho cháu đích tôn vào đầu năm nay, 2011 tại Úc. Gặp lại nhau lần này, tôi cảm thấy có cái gì thật đặc biệt vì đây là lần đầu tiên được gặp gia đình anh chị Khuê ngay tại nơi anh sinh sống, cùng với vợ chồng người con trai út, mà tôi thấy gọi tên là Ni thật thân thương cho dù cháu nay đã là bác sĩ và vợ là Hồng Ân còn trẻ và rất dễ thương. Anh Khuê có mời thêm anh chị Ơn, cùng lớp với tôi đến dự tiệc, nhưng chỉ một mình anh Ơn đi được, còn chị bị bệnh nên ở nhà.

 

Đối với anh Ơn, sau một thời gian dài gần nửa thế kỷ, chúng tôi mới gặp lại nhau. Tôi đã nắm chặt tay anh Ơn lúc mới gặp lại, mà không nói lên lời. Chị Thanh Chi, với một giọng Huế hơi nặng, nhưng thật dễ thương, ân cần mời chúng tôi nhập tiệc. Phần anh Khuê tuy cũng dân Huế, nhưng giọng nói đã pha trộn nhiều, còn chị Thanh Chi thì vẫn còn nhiều âm Huế. Món ăn đầu tiên chúng tôi được thưởng thức là món nem cuốn bánh ướt. Đó là món tôi rất ưa thích từ lâu. Món này lấy bánh ướt còn tươi cuốn với thịt, rau rồi chấm nước tương ăn thì tuyệt. Sau đó, còn có món gỏi và nhiều món khác mà tôi quên mất tên.

 

Hai cháu trai của chúng tôi rất vui khi nói chuyện với hai con của anh chị Khuê bằng tiếng Anh nhiều hơn, nên bữa ăn rộn rã tiiếng nói cười. Sau cùng là món bún bò Huế. Món này mà được chị Thanh Chi người Huế nấu, thì bảo đảm phải là tuyệt chiêu, gói ghém trọn tâm hồn Huế, đất thần kinh của chị. Do đó, ai cũng chiếu cố tận tình nên ăn sạch.

 

Ngồi gần anh Ơn, có đến hơn 45 năm xa cách, tôi được biết anh hiện làm thầy lang thuốc dân tộc. Anh bốc thuốc cho bà con đau yếu, theo đông y. Theo tôi, thì đời sống của anh chắc cũng chỉ hằng ngày dùng đủ. Thế nhưng, trong lúc chuyện trò, lúc nào tôi cũng thấy anh nói cười vui vẻ, yêu đời, không nghe anh than thân trách phận bao giờ cả. Anh kể chuỵện, nghe rất mạch lạc và cuốn hút người nghe. Còn gia ̣đình anh Khuê, tôi thấ́y tất cả đều vui sống, hồn nhiên và chân tình. Khen anh, tôi chẳng được ân huệ gì, nhưng tôi phải khen và cảm phục anh rất chí tình. Lý do, là một mình anh chị đã tự lực cánh sinh, không những để nuôi sống chính mình, mà còn tạo thêm của cải để gởi cháu Thụ Nhân du học tại Úc đến thành tài. Cưới vợ rồi định cư tại Sydney. Riêng cháu Đạt Nhân, con trai út của anh chị, cũng đã thành tài tại Việt Nam, hiện nay là bác sĩ phục vụ tại thành phố. Những hy sinh của hai anh chị nay đã được đền bù xứng đáng.


Rồi cũng đến lúc phải chia tay, anh chị Khuê đã tiễn chân chúng tôi ra tận ngoài đường lộ để đón taxi cho chúng tôi về. Tôi còn nhớ chị Chi cứ chạy ra chạy vào gọi điện thoại từ nhà cho taxi đến đón chúng tôi. Vì chúng tôi ngày đầu đặt chân lên Saigon náo nhiệt, đông đúc xe cộ qua lại cả ngàn lần hơn thành phố Sydney, nên anh chị nghĩ rằng chúng tôi lạ lẫm, nên ân cần chỉ dẫn dặn dò, rất chu đáo. Tôi còn nhớ rõ vào buối tối hôm sau, anh Khuê còn điện thoại mời gia đình chúng tôi đi ăn phở tại một tiệm phở ở Saigon mà anh bảo: ngon nổi tiếng tại Saigon, vào sáng hôm sau. Tôi thật cảm động vì tình cảm anh đã dành cho gia đình chúng tôi. Giả anh sống ở Sydney, mà mời gia đình chúng tôi đi ăn phở, thì tôi còn cảm động ít, nhưng đàng nay đang ở đất Saigon, ai cũng phải làm việc cật lực mới có cái mà ăn. Bên Úc này, nay chẳng làm gì, tôi cũng được chính phủ Úc cấp lương hưu đều đặn. Còn như anh ở Việt Nam, cùng tuổi với tôi, mà anh còn phải làm việc để nuôi sống bản thân và vợ con, cũng khá cực. Tôi rất tiếc phải từ chối lời mời của anh, và mất dịp được nếm mùi ph̉ở mà anh cho là ngon có hạng tại Saigon, lý do là sáng hôm đó, chúng tôi phải từ giã Saigon đi về Bảo Lộc để gặp bà con anh em ruột của tôi.



Huế́ ngày 22 tháng 2 năm 2011


Chỉ còn ở lại Huế mỗi tối nay thôi, vì mai sáng chúng tôi đã đáp máy bay đi Hà Nội rồi, nên tôi vội điện thoại cho bạn Nguyễn Minh Sang hẹn gặp nhau tại Huế. Sang là bạn học cùng lớp với tôi, nhưng nay được làm bề trên nhà dòng Chúa Cứu Thế tại Huế. Nhưng thật bọn tôi không có duyên họp mặt, Sang cho biết anh hiện đang ở Nha Trang, không trở về Huế kịp. Thật rất tiếc vì trước đây, Sang đã hứa khi nào tôi đặt chân đến Huế thì bạn ấy sẽ lấy xe máy chở tôi đi thăm khắp thành phố Huế. Tuy nhiên, bạn Sang có cho tôi điện thoại của Hoàng, cũng là bạn cùng lớp. Tôi vội liên lạc với Hoàng, và Hoàng cho hay không thể rời nhà đến khách sạn chúng tôi được vì anh đang bận việc ở mini khách sạn của anh, cũng là nhà anh đang ở. Tôi không ngại, dù lúc ấy đã 10 giờ đêm, vợ chồng chúng tôi vẫn gọi xích lô chở đến nhà anh Hoàng là Villa Bella Garden. Tôi nhất định phải đến thăm anh vào dịp này vì nếu không, thì chắc chẳng khi nào tôi mới lại có dịp đi Huế để đến thăm anh. Sau hơn 50 năm xa cách, gặp lại anh, tôi vẫn nhớ lại những nét cũ xưa của anh. Thời gian đã làm chúng ta thay đổi nhiều, nhưng gương mặt anh vẫn còn những nét xưa. Bà xã anh đã đi ngủ, nên tôi không có dịp chào hỏi. Tôi nhớ, khi xưa tôi hay gọi anh là Hoàng Gồng, và tôi có hỏi anh tại sao lại có cái tên này, và anh cho hay là vì ngày xưa anh hay gồng người lên.


Chúng tôi chuyện trò rất lâu, và nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm xa xưa. Nhà anh ở trông thật rộng, vừa là nơi anh sinh hoạt, trên lầu làm mini khách sạn, cho du khách nước ngoài thuê, đặc biệt là du khách người Pháp. Anh có nhã ý tặng hai vợ chồng chúng tôi hai cuốn sách, Recueil d'histoires sur Hue, và cuốn Commentaires détaillés sur les sites importants à Hue, do chính tay anh viết bằng tiếng Pháp. Anh Hoàng cũng cho tôi hay là vào năm 1980, sau khi bỏ dậy học vì đồng lương không đủ sống, anh lao vào công việc hướng dẫn viên du lịch đặc biệt cho du khách người Pháp, và anh cũng có dịp qua Pháp, và viết sách bằng tiếng Pháp. Tự thâm tâm, tôi vô vàn cảm phục anh. Nhớ lại năm xưa, khi còn ở đệ tử viện, chưa thấy anh có gì nổi bật. Nhưng nay gặp lại, tôi không thể chối cãi là chính sự kiên trì và cố gắng đã mang lại sự thành công cho anh. Một điểm nổi bật nữa, là cũng như bạn Khuê, bạn Hoàng, bạn Ơn, cũng như ngay tôi đây, chúng ta đều xấp xỉ tuổi "thất thập cổ lai hy" rồi, nhưng các bạn cũ của tôi, họ vẫn còn phấn đấu để lao động nuôi sống bản thân và gia đình mình.


Chuyện  trò với Hoàng, mãi đến hơn 11 giờ đêm, đã đến lúc vợ chồng tôi phải từ giã anh để ra về. Tôi nắm chặt tay anh mãi, và cứ nói rồi mình sẽ gặp nhau, để đến lúc ấy anh hẹn sẽ đưa dẫn chúng tôi đi vãn cảnh đẹp của xứ Huế, vì anh là hướng dẫn viên du lịch có tài, khỏi nhờ ai khác. Nhưng biết ngày nào mới gặp lại đây? Trên đường trở về khách sạn, chúng tôi có nói người phu đạp xích lô cho chúng tôi đi qua nang nhà dòng Chúa Cứu Thế Huế. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được chiêm ngưỡng cái nôi đầu tiên của nhà dòng, nhưng tôi chỉ thấy một nhà thờ tối đen lâu ngày không được sơn phết bên ngoài, nên không có ấn tượng. Đất thần kinh xứ Huế chúng tôi ghé đêm nay, đang chìm trong giấc ngủ, rất yên lành.


Trong đời sống con người, từ tuổi ấu thơ cho đến khi về già, ngày nào còn là bạn bè từ thời vô tư vô tội, rồi lớn lên là bạn học, bạn bè ở sở, nay là bạn về già, biết bao nhiêu là bạn hữu. Tuy nhiên, những người bạn xưa, ăn cùng một bàn, học cùng một lớp, chơi cùng một sân, bao giờ cũng là những người mà tôi trân quý nhất, ấn tượng nhất.


Chính những gì là xa xưa ấy, đã gợi lại trong tôi bao tình cảm êm đềm của tuổi học trò, nơi mái trường xưa. Nay, mỗi lần nhớ tới, không chỉ một chút gì để nhớ để thương, mà phải nói là: ngàn thứ để thương và để nhớ, mới phải.


AnPhong Phạm Văn Chương

Sydney ngày 27 tháng 5 năm 2011 


Viết để tặng và nhớ các bạn mến yêu Khuê, Ơn và Hoàng,

trên quê hương Việt Nam.



Bệnh Parkinson’s Disease (PD): Nguyên nhân, triệu chứng và cách điều trị.

                                        (Bài viết của một bệnh nhân)

 

Kính thưa quí ông bà, cùng các anh chị,

 

Tôi là người mắc bệnh Parkinson Disease (PD) suốt 14 năm qua. Tôi như người vừa trở về từ cõi chết. Từ tình trạng bi đát tuyệt vọng nhất, tôi trở nên hy vọng, vui vẻ sống những ngày tháng sắp tới cuộc đời mình. Nhờ kỹ thuật tân tiến của y khoa hiện đại, tôi nay phục hồi được khoảng 75% sức lực vẫn có. Chỉ vài ngày sau cuộc giải phẩu kéo dài 6 tiếng đồng hồ tại bệnh viện Westmead Private Hospital ở NSW, Australia, bạn bè người thân và những người mới quen biết đến thăm  tôi đều rất đỗi ngạc nhiên về thành quả tôi đạt được. Có người còn nói rằng: ”thật đúng là phép lạ!” Bản thân tôi, có phép lạ hay không, tôi cũng không biết. Điều mà riêng tôi cảm nhận được một cách rõ ràng, đó là sư nhẹ nhàng thoải mái, không còn thấy các triệu chứng hoặc dấu hiệu của căn bệnh PD này nữa. Trước khi giải phẩu, tôi như mang khối đá ngàn cân trên người. Thân mình đi đứng xiêu vẹo, cổ và hai vai đau nhức khinh khủng lắm. Tim hồi hộp, khó thở. Tất cả, nay đột nhiên được tháo gỡ, thật vui mừng tuyệt diệu! Mọi người thấy tôi nhanh nhẹn và tươi tĩnh hơn xưa rất nhiều.

 

Bằng vào bài viết này, tôi xin chia sẻ cùng tất cả quí ông bà, và các anh chị đã và đang chịu nhiều khổ đau vì bệnh này. Tôi chỉ là bệnh nhân, không phải một bác sĩ y khoa, nên sự hiểu biết của tôi còn quá ít ỏi, nông cạn, thiếu sót. Đó là điều chắc chắn. Tôi chẳng muốn khuyên bảo, cũng không muốn chỉ dẫn nào cho ai  cả. Mỗi bệnh nhân đều có những triệu chứng khác nhau, những phản ứng khác nhau, tùy cơ thể, tuổi tác, sức vóc…Mọi quyết định phải do bác sĩ  của quí vị đề ra thôi.

 

PHẦN 1 : TỔNG QUÁT VỀ BỆNH PARKINSON’S DISEASE (tiếng Anh gọi tắt là PD).

 

Theo tài liệu của Hiệp hội Y sĩ Úc Châu (The Australian Medical Asociation - AMA),  thì Parkinson’s Disease là chứng bệnh nan y, chưa có thuốc nào chữa lành hẵn. Nguyên nhân chính xác nhất về bệnh này vẫn chưa tìm ra. Nam nhân hay nữ giới cũng đều có thể mắc phải bệnh này. Đây là một căn bệnh về thể chất phát xuất từ não bộ mà ra. Nó không do sự âu lo, dồn nén tinh thần, hoặc do khủng hoảng trong gia đình tạo nên…Bệnh Parkinson’s Disease này do sự thoái hoá tế bào thần kinh sắc tố (pigmented nerve cells) trong não tạo ra. Bệnh thường xảy ra trong lứa tuổi từ 50 trở lên. Cũng có nhiều trường hợp xảy đến với người trẻ hơn 50 và thường kéo dài nhiều năm tháng và phát triển ngày càng nặng. Ở giai đoạn cuối, bệnh nhân bị co cứng, run rẩy, bị mất thăng bằng nặng và dễ bị té ngã.. cuối cùng, phải đi xe lăn hoặc nằm yên trên giường, trở mình rất khó...

 

Bệnh Parkinson’s Disease thường cho ra những dấu hiệu hoặc triệu chứng sau đây : 

 

        -Động tác rất chậm chạp,

        -Cứng đơ bắp thịt và khớp xương, tay chân nặng nề, co cứng, khó cử động,

        -Tay run, chân có khi cũng bị run, nhất là khi nghỉ ngơi trong tư thế nằm. Do đó, rất khó ngủ.

        -Mất thăng bằng cơ thể. Dáng người xiêu vẹo, cổ và thân mình như cong gập xuống, hai tay

          không thể đánh “đồng xa” một cách tự nhiên khi chân bước đi (như khi đi bộ).

        -Tay chân vận động không theo ý muốn (chứng loạn tác động: Dyskinesia), bệnh nhân thường bước những bước ngắn.

 

PD làm rút ngắn sự sống ở bất cứ mức độ nặng nhẹ nào. Thời kỳ nặng ở, thì sự run rẩy, chậm chạp và cứng đơ cơ bắp cũng khớp xương ảnh hưởng trầm trọng lên cả hai bên tay chân và cả thân mình nữa. Phát âm, thì chỉ phát những tiếng yếu ớt, ngọng nghịu, lắp bắp, không rõ ràng. Ngay cách diễn đạt  tư tưởng cũng rất khó khăn. Cả thân mình như cứng đơ, co rúm hay vặn vẹo một cách không bình thường. Bệnh nhân bước những bước ngắn và có thể té ngã bất cứ lúc nào.

        -Giao động khi lên khi xuống của bệnh nhân: Bệnh nhân, sau khi uống thuốc chữa bệnh này, thường thì sau 20 phút hoặc nửa giờ, khi thuốc đã ngấm, mới cảm thấy dễ chịu: đi đứng tự nhiên hơn, nói năng cũng  không đến nổi lắp bắp, ngọng nghịu, thấy trong người khỏe hơn. Đó là thời gian ở vào lúc “LÊN”. Đến khi chất thuốc trong người hạ xuống thấp, thì các triệu chứng trên trở nên: chậm chạp, co cứng, ngọng nghịu…  Đó là thời gian “XUỐNG”… Giao động lên xuống xảy ra liên tục như vậy trong ngày, nên bệnh nhân thấy rất mệt, tim đập thình thịch, rất hồi hộp.

        -BỊ TÁO BÓN:Táo bón hầu như là người bạn đồng hành luôn gắn bó với bệnh nhân PD.

 

AI LÀ NGƯỜI CÓ THỂ BỊ BỆNH PARKINSON’S DISEASE ?

 

PD có thể xảy đến với tất cả mọi người, ở bất cứ tầng lớp, màu da, hoặc chủng tộc nào. Nó xảy ra trên khắp thế giới. Bệnh tình sẽ tăng trưởng tuỳ theo thời gian và tuổi tác. Tuy nhiên, già nua không phải là lý do gây nên bệnh. Nói chung, thì những người như thế chỉ có  tỉ lệ một phần ngàn (1/1000) bị bệnh mà thôi. Nhưng, ở lứa tuổi 70 –80 , thì tỉ lệ cao hơn: lên khoảng 10 %. Rất nhiều người già bị ảnh hưởng nhẹ về bệnh này và rất dễ nhận biết. Đàn bà hoặc đàn ông đều có thể mắc bệnh này như nhau. Tuy nhiên PD không phải là bệnh di truyền.

 

ĐỪNG QUÁ LO LẮNG :

 

Nếu những điều trên làm quí vị lo lắng, thì xin nhớ rằng: suốt nhiều năm tháng, căn bệnh ở tình trạng nhẹ; và vào thời kỳ này, bệnh nhân có thể sinh hoạt một cách bình thường trong gia đình và có thể làm việc để mưu sinh như mọi lúc. Hơn nữa, PD trong hiện tại, chưa có cách nào có thể chữa dứt được hết.Tuy nhiên, nhiều hiện tượng, triệu chứng của PD có thể kềm chế được bằng các  phương pháp điều trị thích hợp.

 

PD ĐƯỢC CHẨN ĐOÁN NHƯ THẾ NÀO ?

 

Hầu hết, chúng ta không làm sao biết được rằng mình đã mắc bệnh Parkinson’s Disease, bỡi vì có những triệu chứng, những hiện tượng xảy ra gần giống như PD, nhưng không phải là bệnh này. Ví dụ như: bệnh Alzeimer, bệnh có bướu trong não, tai biến mạch máu não, bệnh tâm thần phân liệt (Schizophrenia)… Phân biệt  để nhận ra những bệnh tương tự như bệnh PD là một điều rất hệ trọng, vì phương pháp chữa trị có thể khác hẵn nhau. Ví dụ như: các loại thuốc chữa bệnh thần kinh như bệnh tâm thần phân liệt (schizophrenia), hoặc các bệnh tâm thần khác có thể làm tắc nghẽn luu thông chất dopamine trong não, gây ra triệu chứng giống như bệnh  PD.

 

Tốt hơn hết là quí vị nên hỏi ý kiến bác sĩ gia đình hoặc bác sĩ cố vấn xem có phải các thứ thuốc mà các vị này cho uống làm phát sinh những triệu chứng như PD không? Những thuốc này có thể làm quí vị buồn nôn, ói mửa, chóng mặt. Trong tình trạng đó, các hiện tượng giống như PD không phát triển thêm lên, nếu việc điều trị này không kéo dài lâu hơn một tháng. Bác sĩ  sẽ cho ngưng các loại thuốc đó và các triệu chứng trên sẽ từ từ mất đi, hoặc có thể kéo dài nhiều tháng.  

 

Tùy nguyên nhân, hiện tượng của quí vị mà bác sĩ có thể chẩn đoán bệnh PD đã bắt đầu xuất hiện. Khi ấy, việc điều trị phải bắt đầu càng sớm càng tốt.

 

PD ĐƯỢC ĐIỀU TRỊ NHƯ THẾ NÀO ?

 

Việc điều trị bệnh Parkinson’s Disease được căn cứ trên sự thay thế các hóa chất trong não bị hao hụt, hay giảm sút. Hóa  chất chính làm phát sinh căn bệnh này do có thiếu hụt, là chất Dopamine. Chất này giảm từ từ trong não từ nhiều năm, trước khi những hiện tượng của PD bắt đầu nhận thấy rõ. Lượng phỏng định của Dopamine mất đi là 80% trước khi các dấu hiệu kia xuất hiện.

Dopamine được tìm thấy trong nhóm tế bào thần kinh ở đáy não, gọi là hạch thần kinh bạch huyết (basal ganglia). Bệnh nhân được điều trị bằng loại thuốc có tên là Levodopa để thay thế lượng dopamine bị mất đi. Bác sĩ  cũng có thể cho toa những loại thuốc khác để chữa bệnh này.

 

Với các bệnh nhân PD, phương pháp vật lý trị liệu, ăn kiêng, phương pháp giúp phát âm tiếng nói…cũng rất là hữu ích. Tuy nhiên, những phương pháp này chỉ là phụ thuộc mà thôi.

 

Mục tiêu điều trị, là để giữ cho sinh hoạt của bệnh nhân được bình thường và giúp bệnh nhân có cuộc sống càng tự nhiên càng tốt.

 

AI LÀ NGƯỜI TRỊ BỆNH PD

 

Nên nhớ, PD là căn bệnh rất phức tạp và nguy hiểm cho bệnh nhân kéo dài qua nhiều năm tháng. Do đó, không chỉ mỗi bác sĩ, mà cả người nhà, hoặc những người thường xuyên chăm sóc cho bệnh nhân, hoặc những người sử dụng các phương pháp trị liệu nào khác…tất cả cần nổ lực như nhau. Và chính bệnh nhân cũng cần rất nhiều nghị lực. Các hiệp hội Parkinson’s Asociations thường có nhiều tài liệu, nhiều khóa hướng dẫn đặc biệt cho người nhà hoặc người chăm sóc cho người bệnh PD. Nếu  bất cẩn hoặc sơ ý, có thể khiến bệnh nhân té ngã hoặc có những rủi ro khác.

 

Bác sĩ gia đình là người đầu tiên chẩn đoán phát giác ra bệnh và có trách nhiệm trong việc điều hành tình trạng của bệnh nhân, nên công việc của vị này bao gồm việc chẩn đoán, giải thích, cho toa và có thể gởi bệnh nhân đi vật lý trị liệu, hoặc phương pháp điều trị nào khác. Sau đó, bác sĩ gia đình có thể gởi quí vị đến bác sĩ cố vấn ,bác sĩ chuyên khoa khác, tốt nhất là bác sĩ chuyên về thần kinh, cũng có thể là bác sĩ tổng quát hoặc y sĩ nào khác chuyên chữa cho bệnh nhân cao niên.

 

Sau khi khám bệnh, bác sĩ hay y sĩ này sẽ viết thư thông báo cho bác sĩ gia đình, xác định sự chẩn đoán và khuyên bác sĩ gia đình nên điều trị như thế nào. Một khi việc chẩn đoán được xác định và bắt đầu đi vào điều trị, thì bác sĩ gia đình của quý vị sẽ tiếp tục làm như thế. Khi thấy chuyện bất thường xảy ra, bệnh nhân sẽ được gởi trở lại cho bác sĩ chuyên khoa chăm sóc.

 

Tùy trường hợp nặng/nhẹ, bác sĩ có thể  cho thuốc chữa trị khác nhau, từng giai đoạn một. Ở mỗi giai đoạn, các loại thuốc trên có liều lượng khác nhau, như Sinemet 100/25 100, Sinemet CR 200/50 100, hoặc Madopar rapid 62.5, long-acting Madopar... Tùy hãng thuốc, cùng một chất thuốc, nhưng tên gọi khác nhau như: Sinemet do hãng khác làm lại có tên khác nhau. Ví dụ Kinson 100/25 100 cũng giống như Sinemet 100/25 mà thôi…Vấn đề này,xin quí vị hỏi bác sĩ của quí vị thì rõ hơn…

 

        -Khi mọi loại thuốc mà bác sĩ đã cho quí vị dùng đều bị lờn hết rồi, và những loại khác mà cơ thể của quí vị không dung nạp được, thì có thể quí vị sẽ được cho một loại thuốc tự chích chung quanh rốn (như những người bị tiểu đường nặng chích insulin vậy). Đó là Apomorphine injections (Chú ý : Apomorphine không liên hệ gì đến morphine).

        -Với y khoa hiện đại, giải phẩu thần kinh (neurosurgery) giúp cho bệnh nhân có thể hồi phục được đến 70% hoặc 75%. Tuy nhiên, không phải bệnh nhân nào cũng có thể được giải phẩu, mà tùy theo sức khỏe, tuổi tác hoặc tình trạng thích nghi của cơ thể nữa. Thông thường, tuổi từ 70 trở lên, bác sĩ phải xem xét lại rất kỹ, và những người bị máu loãng cũng rất khó được giải phẩu. Việc giải phẩu này như thế nào, xin quí  vị xem ở cuối phần 2 sau đây.

 

                      PHẦN 2 :   BỆNH PARKINSON DISEASE (PD) VÀ TÔI

 

Bệnh Parkinson’s của tôi xuất hiện từ năm 1997, đến nay đã 14 năm! Trong  thời gian này, nhất là những năm sau cùng, có những lúc tưởng chừng tôi không chịu đựng nổi nữa, muốn buông xuôi tất cả!

GIai đoạn đầu, tôi chỉ thấy vai và tay trái tôi mỏi sơ sơ thôi. Vài tháng sau, vai tay trái tôi mỏi hơn, nhưng không có cảm giác đau. Bác sĩ gia đình gởi tôi đến một bác sĩ chuyên khoa ở Fairfield, NSW Úc. Vị bác sĩ này cho tôi làm nhiều xét nghiệm, kể cả chụp X-Ray, CT Scan và MRI Scan nữa. Vẫn không tìm ra bệnh. Tôi quay sang thuốc bắc và châm cứu, bệnh vẫn không thuyên giảm. Tôi chán nản không đến bác sĩ nữa, cũng ngưng thuốc Bắc luôn, khoảng hai năm. Mãi cho đến năm 2000, khi vai và tay trái vừa mỏi, vừa đau nữa (đau trong xương chứ không phải bên ngoài), cũng không phải do tại khớp. Bác sĩ gia đình Trương Tuán ở Bankstown NSW gởi tôi đến bác sĩ chuyên khoa thần kinh (neurologist) là bác sĩ McKenzie. Sau khi chẩn đoán, bác sĩ Mckenzie đã quả quyết rằng tôi bị bệnh Parkinson trong thời kỳ nhẹ. Bác sĩ cho thuốc uống. Tôi không còn nhớ tên thuốc là gì, nhưng khi uống vào, cơ thể tôi không dung nạp được nên bị phản ứng dữ dội: Ói mửa, chóng mặt, mất ngủ…Thay bao nhiêu lần thuốc, tôi cũng đều bị phản ứng hết, có khi mất ăn luôn. Mỗi ngày cố gắng lắm cũng chỉ ăn được nửa chén cơm thôi. Đến thời gian này, bác sĩ gia đình Trương Tuấn mới cho biết là cơ thể tôi rất nhạy cảm đối với bất cứ loại thuốc mới nào. Từ đó, mỗi lần đổi thuốc mới là mỗi lần bị phản ứng, nên tôi rất sợ đổi thuốc. Sợ, nhưng cũng phải uống vì đang bị bệnh! Bệnh ngày càng nặng và thêm một hiện tượng nữa, là tay trái tôi bị run. Bệnh run tay này, phát triển nhanh cho đến nỗi tôi nghĩ rằng: có lẽ tôi không thể lái xe được nữa, đó là năm 2002.

 

Tôi rất chán nản, vì uống thuốc nào cũng không xong, mà bệnh PD càng ngày càng nặng. Tôi lại nhận thấy động tác tay chân đã trở nên chậm và ngày càng chậm chạp thêm.

 

Tháng ba năm 2002, một số bạn bè và tôi nghe đồn rằng có một  bác sĩ người Nga ở vùng Burwood NSW, rất giỏi. Ba bốn anh em chúng tôi rủ nhau đến ông ấy. Chúng tôi phải đến thật sớm lúc 6 giờ sáng, xếp hàng và bốc số thứ tự. Dù mình có là người đầu tiên, bốc số 1, cũng phải chờ mãi đến 2-3 giờ chiều mới gặp được bác sĩ, vì ông ấy phải khám cho những người đã hẹn mấy hôm trước.Tôi rất mừng vì ông cho đúng thuốc tôi uống và không bị phản ứng, Sinemet 100/25 100, mỗi ngày chỉ uống 1 viên mà thôi. Tôi thấy trong người khỏe hơn, ít run hơn, ít bị co cứng hơn…Tuy vậy, chỉ được vài hôm, đâu lại vào đấy. Run tay, đau mỏi vai tay, chậm chạp…trở lại và ngày càng nặng hơn. Tôi trở lại với vị bác sĩ này và nhất định ông không cho tăng lượng Sinemet  lên, chỉ một viên mỗi ngày mà thôi. Dĩ nhiên, thưa quí vị, tôi lại phải rời bỏ vị bác sĩ này. Đến đây, tôi mới biết  rằng: Một bác sĩ giỏi vẫn không phải là người có khả năng chữa lành mọi thứ bệnh .Dù xa rời bác sĩ này, tôi vẫn công nhận rằng ông là một bác sĩ giỏi, mặc dù ông không chữa lành bệnh Parkinson cho tôi.

 

Cuối năm 2002, tình cờ thấy trên một tạp chí Anh ngữ (tôi không còn nhớ tên) tại phòng bác sĩ gia đình, lúc ngồi đợi, tôi đã đọc và biết được địa chỉ của Hiệp hội Parkinson của NSW tại bệnh viện Concord, NSW Úc. Về nhà, tôi gọi điện thoại ngay cho họ và có được cuộc hẹn gặp vị bác sĩ cố vấn chuyên khoa, ngay vào ngày hôm sau. Sau 30 phút trao đổi, tôi được vị này gọi cho Parkinsons Clinic của bệnh viện Concord, NSW này. Cuộc hẹn đầu tiên, vị cố vấn nói lại, cần sự có mặt của tôi trong 4 tiếng đồng hồ. Họ dặn đây là bữa hẹn rất quan trọng cho tôi, đừng đến trễ.

 

 Khi đến đó lần đầu, sau khi làm thủ tục ban đầu, tôi phải gặp phòng vật lý trị liệu 1 tiếng đồng hồ, phòng cố vấn về vấn đề ăn kiêng 1 tiếng, phòng hướng dẫn về phát âm tiếng nói một tiếng đồng hồ nữa. Và cuối cùng, tôi đã gặp được một bác sĩ chuyên khoa thần kinh và cũng là một giáo sư dạy y khoa, Dr/Pr  Alastair Corbett. Tôi rất kính mến vị này, vì ngay từ lần gặp gỡ đầu, ông đã tỏ ra quá tận tâm và thương bệnh nhân đích thực. Tất cả mọi việc trên, tôi không phải trả một đồng nào cả. (Hiệp hội Parkinson là hội từ thiện, bác sĩ chỉ được trả bằng medicare). Bác sĩ này cho tôi uống Sinemet 100/25, ngày 3 viên. Sau hơn một năm, tôi vẫn giữ liều lượng như vậy. Cho đến khi thuốc này giảm hiệu lực, bác sĩ cho thêm 1 viên Sinemet CR 200/50 nữa mỗi ngày (CR: Control Release) Thời gian này, tôi rất là mệt. Giao động lên/xuống như đã nói ở trên liên tục xảy ra. Mọi hiện tượng Parkinson cứ tăng dần lên mãi mặc dù rất chậm trong thời gian uống 3 viên Sinemet 100/25  vào sáng, trưa, chiều và buổi tối thêm 1 viên Sinemet CR 200/50. Cho đến giữa năm 2006 thì lượng thuốc Sinemet CR tăng lên 3 viên một ngày (tức 3 viên Sinemet 100/25 + 3 viên CR 200/50. Đền đây tôi nhận ra rằng bệnh “run” hầu như biến mất, nhưng chứng cứng đơ bắp thịt tay, chân và những hiện tượng khác lại gia tăng. Vào cuối năm 2008, thì Sinemet không còn công hiệu nữa. Bác sĩ lại thay bằng Stalevo liều mạnh: Stalevo 150. Ba tiếng đồng hồ uống một lần, rồi 2 tiếng. Như vậy, tôi phải uống 7 đến 8 viên mỗi ngày. Thuốc Stalevo 150, ngày nào cũng uống 7,8 lần, bụng tôi bị nóng như thiêu như đốt, bị táo bón rất nặng, mặc dù có uống kèm thuốc bao tử để giảm chất axit quá nhiều. Tôi đã phải vào bệnh viện Concord 3 ngày để bác sĩ theo dõi và đổi thuốc. Tất cả mọi thứ thuốc tôi dùng qua, đều bị lờn hết. Cuối cùng, bác sĩ cho tôi thử thuốc chích vào quanh rốn Apomorphine. Sau khi chích Apomorphine, tôi ói mửa, chóng mặt và hầu như kiệt sức. Cho nên bắt buộc phải ngưng Apomorphine injections. Bác sĩ cho tôi dùng lại Stalevo 150, cứ 2 tiếng đồng hồ uống một lần. Như vậy, giao đông lên/xuống cứ xảy ra 2 tiếng đồng hồ một lần!

 

Các loại thuốc trị bệnh PD mà bác sĩ đã cho tôi uống rất là nhiều thứ, nhiều tên, nên tôi không nhớ hết được, vì sau khi bị phản ứng, tôi phải xin đổi ngay thuốc khác. Thường là, tôi chỉ nhớ những tên thuốc mà tôi đã dùng lâu dài mà thôi.

 

Bác sĩ Alastair Corbett chăm sóc tôi tận tình cho đến đầu năm 2010. Đúng vào thời gian này, tôi đọc được trên Internet phương pháp mới của nền y khoa tân tiến về cách diều trị bệnh PD bằng phẩu thuật đặc biệt gọi là DEEP BRAIN STIMULATION (DBS), và được một người chị Việt Nam quen biết do bạn tôi là Lê Hữu Phúc giới thiệu. Chồng của chị cũng bị bệnh Parkinson ở thời kỳ nặng, giọng nói rất yếu ớt và đang chờ giải phẩu DBS. Chị đề nghị tôi vào bảo hiểm trước và xin bác sĩ thần kinh của tôi giới  thiệu để được giải phẩu DBS tại bệnh viện PA  Brisbane, Queensland.

 

Sau khi tìm hiểu, tôi biết rằng ở tiểu bang nào của Australia cũng có clinic điều tri DBS nầy, nên tôi đã nhờ bác sĩ thần kinh của tôi giới thiệu đến bác sĩ giải phẩu thần kinh. Bác sĩ này nói rằng phải chờ tối thiểu là một năm kể từ ngày vào bảo hiểm thì công ty bảo hiểm mới bao gộp chi phí bệnh viện cho  tôi, nếu không, tiền bạc tôi phải trả tất cả cho cuộc giải phẩu này cao lắm. Do đó, ngày 28/01/2011 tôi đã được giải phẩu DBS. Bảo hiểm trả tất cả mọi chi phí, kể cả tiền chiếc máy Neurostimulator lên đến $33,000.00 Úc kim.

 

PHẨU THUẬT DEEP BRAIN STIMULATION (DBS)

 

Tổng quát về phẩu thuật này, để cho trung thực hơn, tôi xin trích nguyên văn tiếng Anh như sau từ trên internet :   MEDIA RELEASE

Queensland Government              -Queensland Health       - 21st April 2009

 

                PA Hospital rewiring the brain

 

Princess Alexandra Hospital is rewiring the brain to help patients who endure tremors and shakes 24 hours/seven days a week from neurological problems.Guided by new developments in technology, the neurosurgery team are now able to target the part of the brain that cause a tremor impulse and stimulate it with a wired electrical signal that is implanted into the patient’s brain.

 

Patients with Parkinson’s Disease, Cervical Dystonia (Spasm of the head and neck) and essential tremors have all benefited from the implantation of the electrical device to their brain.

 

Neurosurgeon Dr Sarah Olson, who performs Deep Brain Stimulation operations said the procedure was made possible through a combination of CAT scan, MRI’s and a computer navigation system which is a recent addition to neurosurgery at PAH (Princess Alexandra Hospital).

“We do these types of operations for patients with Parkinson’s Disease and other movement disorders which cause tremors of the limbs,abnormal movements or stiffness, which has not responded to medication”, Dr Olson said.

 

“It is imperative that the ‘electrical stimulation’ is put in the exact location for each particular patient in order for the operation to work effectively”, she said.

 

“This takes a lot of time  and cross checks”.

 

The complicated surgery involves input from the patient.Initially,the patient is asleep while the hole in the skull is drilled,then woken for assessment on thought,speech and motor skills for the remainder of the procedure…

 

Muốn biết thêm chi tiết, xin quí vị  dùng Google tìm chữ “Deep Brain Stimulation”, ở đó sẽ có đầy đủ thông tin và cả video lúc giải phẩu nữa. Ở đây, tôi chỉ thấy khác một điều là: Khi họ đưa mũi khoan và khoan vào sọ, lúc ấy tôi không cảm thấy đau, mà nhận biết rất rõ ràng như đang tỉnh táo. Khi bắt đầu khoan vào sọ, tôi nghe một tràng những âm thanh khủng khiếp như núi đang lở xuống vậy…!

 

Bấy nhiêu, tôi xin chia sẻ cùng quí ông bà, các anh chị nào đang bị bệnh Parkinson’s Disease.  Đối với quí vị không bị bệnh nầy, mong rằng quí vị sẽ dễ cảm thông và cố gắng giúp đỡ thân nhân của quí vị nếu đang mắc phải chứng bệnh này vì những đau khổ và bất tiện của họ.

 

Tôi rất là biết ơn các  bác sĩ đã tận tình chữa trị cho tôi trải qua bao năm tháng dài. Tôi rất biết ơn tất cả bạn bè, thân quyến, nhất là các con tôi, lúc nào cũng cảm thông và kiên nhẫn giúp đỡ tôi. Ngàn lời cám ơn cũng không thể đủ để nói lên lòng biết ơn sâu xa của tôi, đối với người vợ thân yêu của tôi đã ngày đêm luôn cạnh kề một bên, đã săn sóc, lo lắng không rời. Những năm tháng trôi qua, biết bao lần những giọt nước mắt ân tình ấy đã tuôn rơi vì nhìn thấy những quằn quại, những đau đớn hành hạ tôi. Tôi nghĩ :”Người bệnh đã không chịu nhiều khổ đau bằng người chăm sóc bệnh nhân, nhất là bệnh Parkinson”. Người chăm sóc tuyệt vời ấy là vợ tôi:Trần Thị Hân.

 

Hiện tại, bệnh PD của tôi vẫn còn đó! Tuy rằng sau phẩu thuật DBS, tôi đã phục  hồi được 75% do sự kich thích thần kinh của chiếc máy Neurostimulator được cấy vào người có pin hoạt động từ 4 đến 5 năm, nhưng chỉ làm giảm đi những hiện tượng của bệnh mà thôi, chứ không phải chữa dứt bệnh. Tôi vẫn còn uống thuốc với liều rất nhẹ.

 

Sydney 30/4/2011.

 

Nguyễn Minh Tâm.

(Viết theo kinh nghiệm cá nhân và lược dịch từ các tài liệu :

-      The Australian Medical Association (AMA)

-      Stand by me,(Tạp chí đinh kỳ của hội Parkinson’s NSW incorporation)

-      Eat well,stay well with Parkinson’s Disease của Kathrynne Holden,MS,RD.

-      Media Release,Queensland Government,Queensland Health 21/4/09).qua internet)

 

Sau đây là địa chỉ hoặc số điện thoại của Hiệp hội Parkinson tại NSW :

 

-Parkinson’s NSW inc. PO Box 71 North Ryde BC  NSW 1670.

Toll free:1800 644 189, Phone : 02 8875 8900, Fax : 02 8875 8999.

Quí vị sẽ được giúp đỡ  về nhiều vấn đề của bệnh PD. Các tiểu bang khác, muốn biết, hãy gọi điện thoại cho hội ở NSW, hỏi họ, họ sẽ cho quí vị biết. Hoặc tìm trên Internet: chữ Parkinsons Asociations in Australia, sẽ có tất cả.

 

Sợi tình nhẹ đong đưa


Dáng em dài tóc xõa,
Sợi tình nhẹ đong đưa
Phố Xưa-VHL.


          Muôn thuở tôi vẫn yêu mái tóc dài, dù rằng theo thời gian thì tóc cũng đã phai sương và không còn óng ả nữa,,,,Thời gian...!!!!

          Cố nén tiếng thở dài, vẫn giữ vẽ bình thản hàng ngày nhưng thời gian 3 tuần chờ đợi để biết kết quả là mình có bị skin cancer không thì thật là một kinh nghiệm khó quên. Biết rằng thời gian cũng chẳng tha một ai nhưng nghỉ đến ngày mai mình không còn hiện hữu ở trên thế gian này thì cũng....buồn. Chữ buồn không diễn tả được hết tâm trạng của tôi khi ấy, tôi còn nhiều việc chưa làm xong,chẳng hạn như lời hứa với ba mẹ tôi khi người nằm xuống là cố lo cho các em tôi...( lời hứa này chắc phải xin lổi thôi vì bây giờ thì tôi thật sự không có khả năng nữa rồi),cũng như việc lo lập gia đình cho thằng con trai cưng của tôi nữa...ôi cũng còn quá nhiều việc khác nữa đang chờ đợi.

           Nhớ lại hôm tôi nói chuyện với con gái,trong khi tôi vẫn giữ bình tỉnh để dặn dò nó những việc phải làm khi tôi có mệnh hệ nào, nó khóc quá trời, giờ nghỉ lại ...à thì ra con mình nó cũng thương mình nhiều đấy chứ.Với tôi thì thời gian đó tôi chỉ luôn van xin Chúa thương, khoan gọi con về lúc này...nếu có bệnh xin cho chửa trị được, còn nếu ý Chúa muốn gọi con về thì ... cũng xin cho sớm đi ...để những người con thương yêu bớt đau xót,tuy nhiên, Chúa ơi,con cũng chưa sẳn sàng.
          Thứ sáu rồi,thật vui sướng làm sao khi biết mình không bị bệnh.Anh Dũng thở phào vui sướng

 

Ta cho em môi hôn
Để ngày sau ghi nhớ một chuyện tình
Ta cho em đôi vai
Tựa nhẹ lên,hơi ấm còn đầy.


          Các con và Châu kể cả Thùy rất quan tâm mà gọi điện thoại hỏi thăm,lòng vui vì không bị bệnh và cũng vui vì có những người thương yêu ở quanh mình.

 

Cám ơn Trời đã cho chúng mình gặp lại
Cám ơn cuộc đời đã có những ngày xưa
Để hôm nay nao nức mong chờ
Tay lại nắm bàn tay, mắt lại cười trong mắt.

Cám ơn anh những ngày mưa nắng
Ngập tình ta và soi sáng lòng nhau.


Tạ ơn Chúa.
Nguyễn Thị Kim Phụng

Sydney tháng 4/2011

 

 

Tháng Năm mừng Ngày Hiền Mẫu

Phạm Văn Chương

 

Lúc này trời còn sớm lắm, sương mù ban mai vẫn dày đặc, phủ trùm các thôn xóm còn yên giấc. Nhưng kìa, nhà thờ xứ Thánh Mẫu xã Tân Phát đèn đuốc sáng rực. Tôi tự hỏi: sáng nay có lẽ gì mà cha xứ cử hành lễ sớm thế. Tới gần nhà thờ, nhìn vào trong, tôi mới nhận ra là tín hữu bữa nay đến đây đông nghẹt. Cố gắng lắm, tôi mới kiếm ra được một chỗ đứng trong nhà thờ vào lúc cha đang cử hành lễ an táng, mà quan tài người quá cố được kê nơi lối đi giữa hai dãy ghế ngồi. Lễ an táng cho ai mà sao đông người đến dự thế? Long trọng là thế?

 

Nhìn lên cung thánh, tôi sững sờ nhận ra thày tôi đang đứng bên cha xứ, mà thày tôi qua đời đã 36 năm rồi, vào lúc tôi chưa tròn 7 tuổi, còn khờ dại,. Ở nhà quê, nhất là tại các xứ làng miền xa ở miền Bắc, các cụ thân sinh ra mình thường được gọi là thày. Tôi không thể nào nhầm lẫn được, vì vị đó chính là thày tôi, không ai khác. Còn đang ngẩn ngơ, bàng hoàng thì lạ lùng hơn nữa, người chết nằm trong cỗ quan tài tự nhiên đứng dậy, tiến về phía cung thánh. Tôi chăm chú quan sát và rất đỗi kinh hoàng, người ấy lại là mẹ thân yêu của tôi, đang tiến lên chỗ thày tôi đứng đợi và đưa tay đón lấy mẹ tôi. Vô cùng bàng hoàng, tôi muốn hét lên thật to, nhưng cái miệng thì cứ ú ớ được hai tiếng Mẹ!… Mẹ! rồi bừng tỉnh.

 

Thì ra, tôi vừa trải qua một giấc mơ, vì tôi đang ở Sydney. Mà sao giấc mơ lại mạch lạc đến thế? Ít lâu sau, tôi nhận được tin mẹ tôi vừa mới qua đời, và thánh lễ tiễn đưa được cử hành tại nhà thờ xứ Thánh Mẫu.

 

Cho đến nay, đã hơn 26 năm trời trôi qua, kể từ ngày tôi được mơ thấy thày mẹ tôi, nhưng giấc mơ linh thiêng này, tôi vẫn còn nhớ như in, và mỗi năm mừng lễ “Tạ Ơn Mẹ” vào thắng 5, tôi càng nhớ đến người mẹ hiền của tôi, trước khi ra đi, đã không quên báo cho đứa con xa nhà của mình biết, bằng trực giác.

 

Hôm nay, viết những giòng này, tôi chỉ muốn nói lên một điều, để tự hỏi: phải chăng vẫn có cái gọi là “thần giao cách cảm” giữa mọi người? Và với nhau? Nếu, con người vẫn cứ thương yêu, liên tưởng đến nhau, thì sự liên tưởng và thương yêu ấy vẫn xảy đến, hệt như bây giờ. Nơi mình đang sống.

 

Và, những gì tôi tự hỏi, nay xin gửi đến bạn bè và người thân, nhân Ngày HIền Mẫu, ở Úc.

 

Trân trọng,

Phạm Văn Chương

Sydney 29/5/2001      

 

 

Giọng cũ xa gần

Dân Gầy phụ trách
 
*Giọng tuy cũ nhưng rất gần:
Giọng, là giọng của bầu bạn vẫn thân và rất thương, cứ gửi cho nhau những tình tự cũng dễ thương và rất thân, gần đời mình. Đời, của những vị có gia đình khá linh đình, như sau:

 

Đàn bà không bao giờ đòi hỏi gì nhiều...... Chỉ:
...1 người chồng dễ nhìn
...1 chiếc nhẩn cưới "bình thường"
... 1 tiệc cưới "đơn giản"
... tuần trăng mật ở đâu cũng được. "Mái lá" bên dưới cũng ok..
 ... căn nhà đủ rộng cho con cái chạy nhảy..
... vài đứa con kháu khỉnh dễ thương
... người chồng biết lo cho gia đình và con cái
...làm việc siêng năng
...1 chiếc xe nhỏ để đi shopping
...chiếc lớn hơn để chở con
... một ít "đồ hiệu"
... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo
... một ít quần áo phù hợp với thời tiết
.... một ít "mỹ phẩm"
... một ít son phấn trang điểm
... hàng năm xuất ngoại du lịch
...du lịch trong nước thường xuyên hơn
...buổi ăn tối trữ tình
... Thỉnh thoảng 1 ít quà cáp 
... và cho chính mình
...sau cùng là 1 ít vàng vòng nữ trang để "hộ thân".

ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÒI HỎI NHIỀU!!!!!
Chỉ có chừng đó.  Dzậy mà mấy ông cũng không làm được !!!!!!!

*Tin buồn xen lẫn tin vui

Vui, là vì các người anh em Dòng mình cứ lục tục kéo nhau ra đi gặp Đức Chúa. Buồn, là theo cảm tính, vì như thế là mất đi một khuôn mặt rất thân thương, chân tình. Đó, là hình ảnh của người anh rất thân và rất thương: linh mục Roco Nguyễn Văn Tự Do. Tình tự buồn vui ấy nối tiếp nhau, như sau:

 

Trước nhất là tin tứ từ người anh em ở Sydney, tuy ở hơi xa nhưng rất lẹ, Lm Mai Văn Thịnh:

 

Chuyen den hai anh thong bao tu vpt ben vn.

Văn Phòng Tỉnh xin kính báo:

Cha Rôcô Nguyễn Văn Tự Do đã được Chúa gọi về lúc 17g00, ngày 05.03.2011.
Thánh lễ Nhập quan lúc 15g00, ngày 06.03.2011.
Thánh lễ An táng lúc 8g00, ngày 08.03.2011.

Xin quý Cha quý Thầy hiệp lời cầu nguyện cho Cha Rôcô mau được hưởng tôn nhan Thiên Chúa.
* Văn Phòng Tỉnh sẽ gởi "CÁO PHÓ" và "TIỂU SỬ" cùa Cha Do đến các cộng đoàn cùng toàn thể quý Cha quý Thầy sau.
VPT
 
TỈNH DÒNG CHÚA CỨU THẾ VIỆT NAM
THE REDEMPTORIST PROVINCE OF VIET NAM

38 Kỳ Đồng, quận 3, Sài Gòn
ĐT: (848) 3931 6322 or 3931 1645 or 3843 7715 ext 105
Fax: (848) 3843 8559

 

Và tiếp theo là thông tin từ Sydney, qua anh Chi Hội Trưởng Phạm Văn Chương:

 

Xin thong bao cho toan the anh chi em trong giadinh hay tin buon la`: Cha Roco
Nguyen Tu Do moi duoc Chua goi ve vao ngay 05/03/2011 . Xin chu’ng ta cung hiep thong
voi t?inh do`ng  trong loi cau nguyen cho Cha som duoc ve huong nhan tha’nh Chua.
Men chao anh chi em trong Chua Kito^

TM GDAP/Sydney
CHT Pham van Chuong

 

Và tình thư của Lm Giám Tỉnh DCCT Việt Nam, Vinh Sơn Phạm Trung Thành:

 

Kính gởi Anh Chi Hội Trưởng Phạm Văn Chương và Chị Chi Hội Phó Đàm Thị Mai.
Xin chân thành cám ơn anh Chương, chị Mai và tất cả các anh chị gia đình An Phong Sydney, Cám ơn tấm lòng và lời nguyện cầu của anh chị em.


Cha Roco ra đi khá đột ngột, ngay khi dâng lễ chiều thứ bảy đầu tháng xong lúc 3g30 (Nhà dòng dâng lễ thường xuyên mỗi thứ bảy đầu tháng tại 3 đền Đức Mẹ Hà Nội Huế và Saigon, cho mọi thân nhân và ân nhân), tôi nhận được tin ngài mệt, tôi đồng ý quyết định đưa đi cấp cứu, thật ra lúc đó có lẽ ngài đã ra đi rồi, vì khi vào phòng thân nhân thấy ngài nằm trên giường, một chân thõng xuống đất, miệng đã xùi bọt mép và đã đại tiện, ...giấy bác sĩ xác nhận ngài mất lúc 5g00 chiều thứ bảy 5/3. Hoàn tất 83 năm làm con Chúa,


Liên tiếp trong mấy tháng qua, Tỉnh Dòng tiễn biệt 3 anh em, Cha Giêrađô Lê Văn Hòa, Cha Giuse Phạm Đán Bình và nay cha Roco, xin mọi người hiệp thông cầu nguyện cho ngai, ngày mai 8/3 sẽ hỏa táng và đặt cót của ngài tại nhà Hài Cốt Tỉnh Dòng.

Một lần nữa xin chân thành cám ơn các anh chị.
Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, dcct.
Giám Tỉnh

 

Và, một thông tin rất chi tiết từ Tỉnh Dòng Việt Nam:

 

Linh mục nhà báo Công giáo Roco Nguyễn Tự Do, CSsR đã về Nhà Chúa

Đăng Bởi admin Lúc 6/03/11 6:24 AM

 

VRNs (06.03.2011) – Sài Gòn – Văn phòng Tỉnh DCCT VN vừa phổ biến thông báo chiều tối hôm qua, ngày 05/03/2011, cho biết cha Roco Nguyễn Tự Do đã về với Chúa lúc 17:00 ngày 05/03/2011. Cha Roco Nguyễn Tự Do là một trong những nhà báo kỳ cựu của Việt Nam. Riêng với báo Công giáo, tờ Đức Bà xuất hiện năm 1935, thì ngài là người đầu tiên dùng máy ảnh trực tiếp tạo ra những tác phẩm ảnh báo chí đạo mà rất đời đầu tiên tại Việt Nam. Ngài cũng là người sáng lập ra trung tâm truyền hình và phát thanh mang tên ATAS trước 1975.

 

Theo Cáo phó của Văn phòng DCCT VN, cha Roco Nguyễn Tự Do sinh ngày 28.08.1928, tại Nhân Lộ – Vĩnh Lộc – Thanh Hoá.

 

Ngày 15.08.1951 ngài tuyên khấn lần đầu trong DCCT, ngày 08.09.1956: Lãnh sứ vụ Linh mục, được gọi về nhà Cha lúc 17g00 ngày 05 tháng 03 năm 2011, hoàn tất hành trình 83 năm ở trần gian, 60 năm tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, 55 năm thi hành sứ vụ Linh mục.

 

Thánh lễ nhập quan cử hành lúc 15 giờ 00, ngày Chúa Nhật 06.03.2011. Nghi thức di quan cử hành lúc 21 giờ 00, thứ Hai 07.03.2011. Thánh lễ an táng cử hành lúc 08 giờ 00, thứ Ba 08.03.2011, tại Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài Gòn.

Địa chỉ: 38 Kỳ Đồng, Phường 9, Quận 3, Tp. HCM.

 

Sau đây là đôi dòng tiểu sử của ngài.

 

TIỂU SỬ CHA RÔCÔ NGUYỄN VĂN TỰ TỰ DO

 

CHA RÔCÔ NGUYỄN VĂN TỰ TỰ DO,

Sinh ngày 28/08/1928 tại Nhân Lộ – Vĩnh Lộc – Thanh Hoá.

Thuở nhỏ học tại trường Giáo xứ Nhân Lộ

Năm 1939: gia nhập Đệ Tử viện DCCT Huế

Ngày 15/08/1950: vào Tập viện DCCT tại Hà Nội

Ngày 15/08/1951: Khấn Dòng tại Tu viện DCCT Đà Lạt

Từ 1951-1957 Học tại Học Viện DCCT Đà Lạt

Ngày 08/09/1956: Lãnh sứ vụ linh mục

Từ 1958-1962: Làm việc tông đồ tại Sài Gòn

Từ 1962-1963: Dạy học tại Đệ tử DCCT Vũng Tàu

Từ 1964-1967: Trở về làm việc tại Sài Gòn

Từ 1967-1970: Làm Tuyên Uý Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà, phụ tá Trưởng khối Giáo vụ, lo phát thanh, báo chí, truyền hình… Trong thời gian này, công trình đáng kể nhất ngài thực hiện được, đó là “Mỗi quân nhân một Tân Ước”. Hơn 300.000 cuốn Tân Ước được trang bị đầy đủ cho các quân nhân Công giáo thuộc quân đội Việt Nam Cộng Hoà.

 

Từ 1970-1975: Sáng lập và làm Giám đốc Trung tâm Âm Thanh Ánh Sáng (ATAS), phát hành được 9 băng Audio Thánh nhạc và giáo dục; phụ trách chương trình phát thanh thiếu nhi Hồn Việt, phát thanh Giáo dục y tế, viết báo “Nguyệt San Đức Mẹ HCG”, tuần báo “Thặng tiến”, “báo “Tinh Thần”, báo “Thánh Tâm”, sáng lập báo “Tu Sĩ Việt Nam” (sau đổi thành báo “Nhà Chúa”).

Từ 1976-1982: Đi tù tại Chí Hoà, Sài Gòn

 

1982-2011: được tự do, ngài dồn sức lo mục vụ cho bệnh nhân phong cùi, truyền thông, đảm nhận việc giảng tĩnh tâm, tham gia các cuộc Đại Phúc, chuyên tâm viết các tác phẩm “Hành hương Công giáo Việt Nam” (Lịch sử Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, hơn 700 trang), “Lịch sử Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam” (300 trang), “Cha Eugène Larouche – vị sáng lập DCCT VN” (200 trang), và nhiều tài liệu lịch sử khác của Giáo Hội cũng như của Nhà Dòng…

 

Cha Rôcô Nguyễn Văn Tự Tự Do được gọi về nhà Cha lúc 17g00 ngày 05 tháng 03 năm 2011, hoàn tất hành trình 83 năm ở trần gian, 60 năm tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế, 55 năm thi hành sứ vụ Linh mục.

 

Trong 60 năm làm tu sĩ DCCT, điểm nổi bật ta có thể thấy nơi con người cha Rôcô Tự Do là: ngài tha thiết với cuộc sống của Nhà Dòng, cách riêng Tỉnh Dòng Việt Nam. Bằng những ơn riêng Chúa ban cho ngài, ngài đã không ngừng thu thập một cách chi tiết các biến cố trong Tỉnh Dòng, nhất là thời các cha thừa sai Canada cống hiến cho sự nghiệp thiết lập Dòng tại Việt Nam. Các công trình biên soạn của ngài có một giá trị bảo tồn rất quan trọng cho các thế hệ mai sau của Tỉnh Dòng. Ngài cũng biết sử dụng những ơn riêng Chúa ban để phục vụ Tin Mừng một cách hết sức hiệu quả trong lãnh vực truyền thông, cụ thể là chương trình “Mỗi quân nhân một Tân Ước” và Trung Tâm ATAS.

 

Tha thiết với sự nghiệp của Tỉnh Dòng và trăn trở với truyền thông, đó là những nét gương mẫu trong cuộc sống của ngài. Ngài đã tâm sự: “Mãi mãi đến trọn đời không bao giờ quên được hình ảnh, tình thương săn sóc của các cha thừa sai, đặc biệt là cha Eugène Larouche và cha Camille Dubé, những tấm gương hướng dẫn tôi biết hết lòng với Chúa, với Nhà Dòng, với sự nghiệp cứu rỗi các linh hồn. Tôi cố gắng thực hiện những công trình về Nhà Dòng phần lớn là được thúc đẩy bởi bổn phận, tôi cảm thấy phải khơi lại sâu xa những khuôn mặt thánh thiện và tốt lành đó của anh em tôi.

 

Văn Phòng Tỉnh DCCT Việt Nam

 

*Lại chuyện… vợ!

Khi xưa mỗi lần nói đến chuyện “nhân dân tự vệ” cả người nói lẫn người nghe đều gọi đó là “chuyện dài nhân dân tự…vận” ấy chết, “nhân dân tự vệ” chứ. Ngày nay, nói về vợ… hiền hay vợ lành, đều là nói về “chuyện dài thế kỷ”. Và bây giờ, chuyện dài ấy được tiếp tục, như sau:

 

Định Nghiã Vợ 

Hôm nay mùng 8 tháng 3 
Không biết định nghĩa Vợ là chi đây 
Vợ là quả ớt chín cây 
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng. 
Vợ là một đoá hoa hồng 
Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà. 
Vợ là nắng gắt mưa sa 
Vợ là giông tố phong ba bão bùng. 

Nhiều người nhờ Vợ lên Ông 
Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ 

Vợ là cả những vần thơ 
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy 
Vợ là một chất men say 
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng 
Vợ là một áng mây hồng 
Vợ là hoa hậu để chồng mê say. 

Vợ là khối óc bàn tay 
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta 
Vợ là nụ, Vợ là hoa 
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân. 

Vợ là tín dụng nhân dân 
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà 
Vợ là biển rộng bao la 
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê 
Vợ là gió mát trưa hè 
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông. 

Vợ là chỗ dựa cho chồng 
Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!? 
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi 
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu. 
Việc nhà vợ có công đầu 
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà. 
Vợ là máy giặt trong nhà 
Vợ là Cát-sét Vợ là Tivi. 

Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe 
Lời ru xưa lại vọng về trong ta. 

Vợ là làn điệu dân ca. 
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên 
Vợ là cái máy đếm tiền 
Vợ là "Nội lực" làm nên cơ đồ 
Vợ là thủ quỹ thủ kho 
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà. 

Vợ là vũ trụ bao la 
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường. 
Khi nào giận, lúc nào thương. 
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu. 
Vợ là một khúc sông sâu 
Vợ như là cả một bầu trời xanh 
Vợ là khúc nhạc tâm tình 
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên 
Vợ là cô Tấm thảo hiền. 
Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi. 
Vợ là con Phật, cháu Trời, 
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian. 
Vợ là... 

Tiếp theo 

Vợ từ đâu ra? 
VỢ, từ thiếu nữ hiền lành 
Đến khi xuất giá trở thành "quan gia" 
VỢ là con của người ta 
Và ta quen VỢ, chẳng qua vì tình 
Có quan thì phải có binh 
Nên ta làm lính hầu tình "quan gia" 
Con ta do VỢ sanh ra 
Nên ta với VỢ chẳng bà con chi 
Tại vì hôm VỢ vu quy 
Ta lỡ làm lính hầu đi bên nàng 
Làm lính chứ không làm tàng 
“Tính chất” của VỢ, ta càng hiểu hơn 
Mỗi khi mà VỢ giận hờn 
Áp dụng "công thức giản đơn" làm huề 
Khi VỢ đã ngỏ lời chê 
Thì nên sửa đổi "đa-ta-bê" tức thì (database) 
Mỗi khi VỢ bảo chuyện gì 
"Program" VỢ viết nhớ ghi trong lòng 
Khi VỢ đã nói là "không!" 
"Nguyên hàm bất định" đừng mong tìm dò 
VỢ mà nổi nóng dằng co 
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng 
Khi nào cùng VỢ ra đàng 
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe 
Mỗi khi mà đã ngừng xe 
Phải lo "chuyển vế" mở xe cho nàng 
Cùng VỢ đi vào nhà hàng 
Không nên tự ý "khai hàm tích phân" 
Hễ thấy VỢ cứ nhăn nhăn 
"Khảo sát hàm số" nhưng cần làm thinh 
VỢ "input" chữ "Shopping" 
Thì "output" phải áo xinh, váy đầm... 
Muốn VỢ đừng có chầm bầm 
Thì kề-đít-cạc (credit card) âm thầm "khai căn" 
Nếu lỡ mà có lăng nhăng 
"Giá trị tuyệt đối" một lần rồi thôi 
Tình VỢ mà có muôn đời 
Phải nhường VỢ chức "đương thời quan gia" 
Muốn VỢ trẻ mãi không già 
Lưng ta chắc phải như là "parabole" 
“Tính chất” VỢ thì phải tuân 
Kẻ làm lính phải luôn luôn thật thà 
Nấu cơm, đi chợ, quét nhà ... 
Quan gọi thì dạ, bẩm bà có ngay 
Quan thương sẽ cười suốt ngày 
Quan ghét lính sẽ bị đày khổ sai 
Hễ ai có cười chê bai 
Đổ thừa thương VỢ chứ ai mà đần 
“Tính chất” phải học nhiều lần 
Nếu không áp dụng trăm phần trăm thua! 

10 Điều Vợ Dặn 

Lái xe ra khỏi cổng nhà 
Vợ kêu giật ngược, diết da dặn rằng: 
Một: đừng mơ mộng thơ, trăng 
Đụng xe thi sĩ gẫy răng, u đầu 
Hai: đừng giữ ống nghe lâu 
Gái tơ õng ẹo, ghẹo đầu dây kia 
Ba: đừng ghé quán rượu bia 
Bốc men tơ tưởng, nọ kia khó lường 
Bốn: đừng mua báo dọc đường 
Bìa in hoa hậu, soi gương liếc cười 
Năm: đừng liến láo con ngươi 
Đồng nghiệp váy ngắn, ẹo người đi qua 
Sáu: đừng hoang phí thời gian 
Ngồi lâu trộm nghiá, cô hàng cà-phê 
Bảy: đừng thấy phở mà mê 
Bột ngọt loét dạ, lại chê cơm nhà 
Tám: đừng hò hát lang thang 
Tiếp viên ca sĩ, giả ma hớp hồn 
Chín: đừng dạo bước hoàng hôn 
Công viên hoa lá, cô hồn rủ rê 
Mười: đừng ghé rạp xi nê 
Ti vi nhà sẵn, lẹ về coi phim 
Rõ chưa? vợ hét đứng tim 
Đừng hòng tưởng bở, như chim sổ lồng 
Mười Đừng nhắc lại cho thông 
Nếu không tui quyết nhốt ông ở nhà. 

Đạo Thờ Bà 

Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi 
Nhất vợ nhì trời là chuyện "normal" 
Ðàn ông sợ vợ thì sang, 
Ðàn ông uýnh vợ tan hoang cửa nhà. 
Ðàn ông không biết thờ "bà" 
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi. 
Ðàn ông sợ vợ ai khi, 
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian? 
Ðàn ông khí phách ngang tàng, 
Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu" 
Ðàn ông đánh vợ là ngu, 
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi. 
Nắng mưa là chuyện của trời, 
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu. 
Suốt ngày cày cấy như trâu, 
Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai. 
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày, 
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn. 
Lau nhà, lau cửa chẳng màng, 
Đâu cần oanh liệt ngang tàng làm chi. 
Nhiều khi muốn hộc dầu xì, 
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày. 
Nàng đòi thi đấu võ đài, 
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào. 
Nhớ xưa mình mới quen nhau, 
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương. 
Cho nên tôi bị gạt lường, 
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng. 
Than ôi! thực tế phũ phàng, 
Mày râu một kiếp thân tàn đi đoong. 
Một lòng thờ dzợ sắt son, 
Cho tròn chử SỢ mới là Đàn Ông 

Ông Chồng Ngoan 
  
Ngày xưa vợ phải thờ chồng 
Chồng chết ở vậy nằm không tháng ngày. 
Bà nào muốn tái giá ngay 
Ba năm phải đợi qua ngày mãn tang. 
Bà nào giòng giống đoan trang 
Trăm năm thủ tiết không màng tái hôn. 
Nuôi con tới lúc lớn khôn 
Hy sinh trọn nghĩa bảo tồn thanh danh. 
........ 
Ngày nay xã hội tan tành 
Luân lý đổ vỡ nghĩa tình đáng chi. 
Tha phương học được cái gì? 
Trượng phu, thằng ở cũng thì giống nhau. 
Cày nhiều tiền bạc cất đâu? 
Nợ hơn chúa chổm, phờ râu suốt đời . 
Xe dơ hút bụi lau chùi 
Xe hỏng nằm đó ai thời sữa sang. 
Xe anh cà rịch cà tang 
Xe nàng láng coóng thì nàng mới vui. 
Suốt ngày làm đổ mồ hôi 
Cũng không hết việc, trời ơi là trời! 
Lau nhà, hút bụi xong rồi 
Rửa chén, rửa dĩa, rửa nồi, rửa soong. 
Giặt quần áo, xấy vừa xong 
Ngồi ủi từng cái muốn còng cái lưng. 
Đồ nàng, đồ nỉ, đồ lông 
Đem tiệm giặt ủi mười đồng một manh. 
Quần jean, T shirt phần anh 
Quân tử độc bộ xoay quanh bốn mùa. 
Máy này hỏng, máy kia khua 
Phải mò, phải sửa, phải mua phụ tùng. 
Nhà này sáu bảy căn phòng 
Trang trí, sơn phết cho vừa lòng em. 
Giường kia nằm chẳng đặng êm 
Bàn ghế không hợp, phải nên đổi liền. 
Suốt đời cái túi không tiền 
Mặt mủi hốc hác như ghiền xì ke. 
Mùa xuân rồi đến mùa hè 
Trồng rau, cắt cỏ chớ hề ở không. 
Qua thu rồi lại sang đông 
Cào lá, xúc tuyết, việc công ông làm. 
..... 
Nàng rảnh nàng đi chơi mall 

Nữ trang, quần áo một kho kếch xù. 
Tha hồ em sắm lu bù 
Thời trang lắm mốt, lắm trò đổi thay. 
Tiếc tiền anh muốn giải bày 
'Đồ kẹo, đồ cheap', em thời mắng anh. 
Muốn cho ngon ngọt cơm canh 
Nghiến răng nhịn nhục làm lành cho mau. 
Chớ để cho bà giận lâu 
Bà xé hôn thú là chầu diêm vương. 

Anh kia qua Mỹ đã lâu 
Mà vẫn không thuộc sáu câu thờ bà. 
Đạo này không phải đạo ta 
Đạo này của Mỹ luật toà hẳn hoi. 
Chồng ngoan phải biết thờ bà 
Nếu bà ly dị, chia ba gia tài. 
Khôn ngoan lý lẽ người ngoài 
Hổn láo, cải vợ có ngày nhà tan.... 


Hai Sắc Hoa ... Tân Hôn 

Một mùa thu trước lúc thành hôn 
Đã hứa thương nhau đến hết hồn 
Vậy mà mới được vài năm lẻ 
Chưa chết sao mà đã muốn chôn. 
  
"Người ấy"' thường trơ mặt lạnh lùng 
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong 
Lúc vênh - lúc váo - khi la hét 
Lúc khóc lu bù - lúc nạnh hông! 

"Người ấy" thường hay móc bóp tôi 
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi 
Bảo rằng làm ít, cho ăn dở 
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi. 

Bất kể bạn bè, bất kể chi 
Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly 
Nào là khốn khổ, nào lương ít 
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì. 

Ngồi lê đôi mách với xóm làng 
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang 
Khi thì tứ sắc, khi coi bói 
Quen mặt chè xôi mọi ngả đàng. 

Tôi chẳng thấy Xuân, chỉ thấy Thu 
Nhà tôi chẳng khác chi nhà tù 
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ 
Bắt tôi đem đội để bàn thờ. 

Tôi khổ như điên với miệng đời 
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi 
Trời ơi, tôi chỉ mong có phép 
"Người" biến cho rồi, khỏi đời tôi. 

Buồn quá lật xem tin trên báo 
Vợ ghen chặt đứt “của” chồng nhà 
Nếu phải tay tôi ngồi xử án 
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha. 

Tôi nhớ lời "người" vẫn bảo tôi 
"Khi nào tôi chết, cúng xe hơi 
Vàng bạc, nhà lầu, tivi giấy" 
Cúng rồi, sao bả hổng đi chơi? 

Tôi thấy đời tôi tối mịt mù 
Giặt đồ, rửa chén một thân cu (ki) 
Đời tôi chẳng khác đời cô Lựu 
Trời ơi tôi khổ đến bao giờ? 

Nếu biết rằng tôi đã làm chồng 
Vợ là "người ấy", bạn kinh không? 
Thà sống độc thân mà rảnh nợ 
Ham chi môi son với má hồng! 

Làm Sao Trốn Được? 

Con quỳ lạy Chúa trên trời 
Sao cho con trốn được người con yêu 
Rằng con thiếu nợ đã nhiều 
Nàng còn mua sắm đủ điều Chúa ơi! 
Con cày hai jobs hụt hơi 
Người con yêu lại đua đòi chơi xe 
Biểu gì con cũng phải nghe 
Nếu con cãi lại là te tua đời 
Trước đây con tưởng gặp thời 
Con đà tìm được đúng người con yêu 
Giờ đây thân xác tiêu điều 
Đời con phải chịu rất nhiều đắng cay 
Thân con chẳng khác trâu cày 
Nợ nàng con trả dài dài chưa xong 
Con giờ như cá lòng tong 
Sụt ba chục ký, ốm nhong, rã rời 
Thế mà đâu hết nợ đời 
Nấu cơm, rửa chén, bị đòi tù ti 
Người đâu gặp gỡ làm chi 
Để cho khổ thế còn gì là con? 
Chúa ơi, con khổ vô ngần 
Chúa mà không giúp là thân con tàn 
Con đang thiếu nợ trăm ngàn 
Nhìn đồ nàng sắm hai hàng lệ rơi 
Con quỳ lạy Chúa trên trời 
Giúp cho con trốn được người con yêu. 

              
Tìm Vợ  Tốt 

Con quỳ xin Chúa trên trời, 
Cho con lấy vợ như người trong mơ 
Phải đẹp gái, không kiêu sa 
Thích ở nhà lo nội trợ 
Không cắc cớ chửi chồng con 
Không phấn son, không nhiều chuyện 
Không hà  tiện, không cằn nhằn 
Phải siêng Nang, không lười biếng 
Nói nhỏ tiếng, biết chiều chồng 
Giỏi nữ công, biết gia chánh 
Biết làm bánh, nấu ăn ngon 
Biết dạy con, cư xử tốt 
Không quá dốt, không quá khôn 
Không ôm đồm, không ủy mị 
Không thiên vị, không cầu kỳ 
Không quá phì, không quá ốm 
Không dị hợm, không chanh chua 
Không se sua, không bẻm mép 
Không bép xép, không phàn nàn. 

              
Nếu Không Có Đàn Ông… 

Nếu thế giới này không có đàn ông 
Các cô thiếu nữ chẳng có chồng 
Lấy đâu mà đẻ đòi làm mẹ 
Một mình lạnh lẽo, tối nằm không. 

Nếu thế giới này không có đàn ông 
Ai sẽ đèo bà đi long nhong 
Ai còng xương sườn, cong xương sống 
Giúp bà “thư giãn” những đêm đông? 

Nếu thế giới này không có đàn ông 
Canh thiu, cơm sống lấy ai ăn? 
Ai là đối tuợng bà la mắng? 
Ông ổng giọng bà có ai thông? 

Nếu thế giới này không có đàn ông 
Thì đâu có cảnh móc túi chồng? 
Tiền lương, khoản nọ bà thu tất 
Chỉ để cho chồng cái túi không! 

          hay: 

Thế giới này đây không đàn ông 
Mấy bà làm sao lượm tấm chồng 
Lấy ai quạt mát mùa hè đến 
Lấy ai ủ ấm những ngày đông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Mấy bà lạnh lẽo một mình không 
Lấy ai cạo gió khi cảm sốt 
Lấy ai đấm bóp, nấu nước xông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Mấy bà son phấn cũng như không 
Ra đường chả có ma nào ngắm 
Về nhà chỉ có bóng gương trông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Bát đũa ăn xong xếp cả chồng 
Ngày này tháng nọ không ai rửa 
Ghế bàn phủ che lớp bụi hồng 

Thế giới này đây không đàn ông 
Cầu tiêu bị nghẹt chả ai thông 
Mái nhà mưa dột ai leo sửa 
Hàng rào nghiêng đổ ai ra công 

Thế giới này đây không đàn ông 
Làm sao còn được tố khổ chồng 
Lấy ai mà trút cơn giận dữ 
Uổng danh sư tử đất Hà Đông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Ai cho em bé để bà bồng 
Lẻ loi cô độc t rong nhà vắng 
Mùa hè cũng lạnh như mùa đông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Lấy ai bà nhốt ở trong lồng 
Lấy ai bà xẻ đôi tim óc 
Bà nhồi bà đá tựa ba lông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Lấy ai sai bảo để chạy rông 
Lấy ai sai vặt khi đứng cạnh 
Để bà cưỡi cổ chạy nhông nhông 

Thế giới này đây không đàn ông 
Ai đưa bà đến tận mây hồng 
Ai làm bà sướng lim dim mắt 
Tràn dâng ngây ngất tận hư không 

Thế giới này đây không đàn ông 
Nhà thờ, chùa, miễu ắt là đông 
Mấy bà khấn vái cầu Phật, Chúa 
Chổng mông xin kiếm một ông chồng. 

  
Thế giới này không có đàn ông 
Các cô thiếu nữ chẳng cần chồng 
Không cần đẻ chửa chi cho mệt 
Một mình, nếu lạnh, đắp chăn bông. 

Thế giới nầy không có đàn ông 
Thì ta đi bộ, đi xe bus 
Khỏi nhờ phiền phức, khỏi chờ mong 
Nếu cần thư giản những đêm đông 
Chỉ cần đọc sách hay nghe nhạc 
Lò sưởi làm ta được ấm lòng 

Thế giới nầy không có đàn ông 
Cơm thiu, canh sống chó chim ăn 
Chó mèo đối tượng bà la mắng 
Ong óng giọng bà rất oai phong! 

Thế giới nầy không có đàn ông 
Đêm nằm yên giấc không ai phá       
Hỏi rằng như thế sướng hay không? 


NỖI NIỀM CỦA ĐẤNG CHỒNG NGÀY 8/3
 

Sáng nay mùng tám tháng ba   
Thức dậy mới biết trong nhà thiếu em 
Mắt nhắm mắt mở tèm lem 
Tay chân quờ quạng … tưởng em đang nằm 
Hí hửng, anh lật tấm chăn, 
Định ôm mới thấy … trời thần … con Lu 
Gọi em, Em hỡi, Em đâu 
Trên bàn chợt thấy mấy câu em đề 
“Em đi mua sắm tối về 
Ở nhà anh nhớ phải nghe lời này 
Sáng ra xén cỏ tưới cây 
Rửa luôn đống chén .. hỗm rày anh quên 
Trong kho, mười một cái mền 
Đắp từ năm ngoái, anh đem giặt dùm 
Giày dép em quẳng lung tung 
Nhờ anh lượm cất vô thùng dùm em 
Mười lăm bao rác trên thềm 
Anh đem ra đổ ở bên bờ hồ 
Receipt đem bán ký lô 
Bill thì anh nhớ ký vô trả tiền 
Có vợ đẹp, sướng như tiên 
Gặp bạn phải nói em hiền đó nha 
Hôm nay ngày tám tháng ba, 
Em nhường vinh dự “Chủ Nhà” cho anh!!!

 

Chuyện dài là như thế, còn lời bàn là răng? Có giống lời bàn của Mao Tôn Cương chăng?

Xin cứ tùy nghi, tùy hỷ… rồi hạ hồi sẽ tính.  

 

*Lại chuyện những thơ cùng… thẩn về các nữ phụ, rất em tôi:

Thật ra thì, cũng chẳng là em là chị gì cho cam, bới cứ nói về các vị nữ phụ, nhà thơ nào cũng nhiều nguồn hứng, sảng khoái để làm thơ rất “mười thương” như sau:

 

Mười thương
 
Một thương cái miệng có duyên
Khi vui em hót khi buồn em la
Tánh em vốn dĩ thật thà
Chuyện nhà đem kể ra ba xóm làng

Hai thương em rất đảm đang
Việc làng việc nước em "mần" hết ga
Việc nhà em chẳng thiết tha
Chỉ làm chiếu lệ qua loa rồi nằm !

Ba thương đôi mắt lá răm
Lông mày lá liễu,mi cong mơ huyền
Mỗi khi thấy có bạc tiền
Mắt em dị ứng liên miên chớp hoài.

Bốn thương em rất đại tài
Lương chồng đếm kỹ, không sai một hào
Tiền nước tiền điện tốn hao
Đưa em, em cứ đổ vào "lô tô" ( Lottery )

Năm thương em biết căn cơ
Khi cần mua sắm, em vô " Mê xì " ( Macy’s )
Áo quần, giầy dép cần chi
Mua chừng năm bẩy va ly đủ dùng.

Sáu thương tứ đức, tam tòng
Theo anh em quyết, lo chồng lo con
Cơm trưa thì sẵn cá lon
Đến bữa cơm tối em "phôn" nhà hàng.

Bảy thương thùy mị,dịu dàng
Giận anh em chẳng nói quàng nói xiên
Cũng không than khóc như điên
Chỉ quăng chén dĩa, anh liền " tẩu " nhanh.

Tám thương em tính toán lanh
"Sê vinh"(savings) đã có em canh từng đồng
Rút ra khoảng tám ngàn đồng
Em đi sửa mũi ,vú ,mông, lông mày

Chín thương ăn nói thật hay
Tiếng Việt đã ngọng, chữ Tây lại xài
Mỹ đen cộng với Mỹ lai
Trộn hai ba thứ chẳng sai tiếng bồi.

Mười thương hai đứa xứng đôi
Vô tâm đoản tính em tôi nhất nhì
Vắt tay tính tóan chi ly
Chê em không lấy còn thì tìm ai ?
Thôi thôi đừng nói dông dài
Em ơi, sửa soạn ngày mai theo chồng
Bàn thờ anh đã sửa xong
Vuông ba tấc rộng vừa mông em ngồi....

*Tin vui đến chậm, tin buồn lại đến quá mau:

Tin buồn đến mau, là tin về sự ra đi của Bác Nguyễn Văn Thiện (cựu đệ tử cùng lớp với Cha Ngà CSsR) lại đã ra đi về nhà Cha, hôm vừa rồi. Tin, là những tin tức …mình như sau: 

 

CÁO PHÓ

Trong niềm tin vào Mầu Nhiệm của Chúa Phục Sinh, gia đình chúng tôi trân trọng

kính báo cùng quý thân bằng quyến thuộc, bạn hữu xa gần và toàn thể cộng đồng:

Chồng, Cha, Ông Nội, Ông Ngoại rất yêu quý của chúng tôi là:

 

Antôn

NGUYỄN VĂN THIỆN

Sinh ngày 22-5-1926 tại Thạch Bích, Hà Đông, Việt Nam

Được Chúa gọi về lúc 7g37 chiều ngày 20-3-2011 tại Royal Adelaide Hospital, Adelaide, Nam Úc

HưỞNG THỌ 86 tuổi

CHƯƠNG TRÌNH TANG LỄ Thứ Sáu 25.03.2011

NGHI LỄ PHÁT TANG

Tại: Nhà Quàn Mattiske, số 395 Montague Road, Para Vista Sa 5093

 6g00 chiều:

Cầu nguyện  

6g30 – 9g00 tối:

Làm phép xác, phát tang, phân ưu, niệm hương, và nghi thức tiễn biệt

 

Thứ Bảy 26.03.2011

THÁNH LỄ AN TÁNG VÀO LÚC 10 GIỜ SÁNG

Tại Trung Tâm Đức Mẹ Thuyền Nhân, số 29 South Terace, Pooraka SA 5095

Sau Thánh Lễ, Linh Cửu sẽ được đưa đến nơi hỏa táng cuối cùng tại

Nghĩa Trang ENFIELD MEMORIAL PARK

 

Và, đôi lời chia buồn từ Lm Vincent Phạm Trung Thành CSsR, Giám tỉnh DCCT VN:

 

Kính gởi gia đình Ông Antôn,

 

Xin chân thành chia buồn với gia đình về sự ra đi của ông Antôn

Kính xin Chúa nhân từ đón nhận ông vào hưởng nhan thánh Chúa

Xin hiệp cùng với gia đình trong thánh lễ cầu nguyện cho ông và hiệp cùng ông tạ ơn Chúa trong biến cố ra đi này. Kính chúc ông lên đường về nhà Cha bình an.

 

Cùng với Gia đình An Phong Sydney trong niềm hiệp thông sâu xa.

Lm. Vinh Sơn Phạm Trung Thành, dcct.

 

Và những lời chia buồn từ Chi Hội Trưởng GĐAP Sydney, anh Phạm Văn Chương:

 

Cung tat ca anh chi em trong GDAP/sydney, xin dang loi cau nguyen cho Bac Thien la mot thanh vien cua gia dinh chung ta vua qua doi ngay 20/3 tai adelaide. Lien tiep thoi gian vua qua, nhieu nguoi anh em cua chung ta da duoc Chua goi ve nha Chua .

Xin qui anh chi nho dang loi cau xin Chua
men

TM GDAP/Sydney
CHT Chuong

 

*Thêm một định nghĩa về “Xương sườn cụt của Adong”

Nói về cái “xương sườn cụt” của Adam, nói không hết. Vì không hết, nên hôm nay ta lại lết về mà đọc, mà xem có gì mới lạ hơn không? Nếu không, cứ xin “nghe qua rồi bỏ” …bỏ vào đâu cũng đặng. Và rồi, tắt đèn đi ngủ kẻo chong cái con ngươi nhà Đức Chúa Lời suốt sáng đêm, như sau:

 

Ôi đàn bà !!!    

 

Cho tôi hỏi đàn bà là chi rứa ???
Là những gì rung động trái tim ta

Làm cho ta cảm thấy nổi da gà

Là gặp gỡ, xốn xang, là tiếng sét...

Là hợp ‘gu’ vì cùng chung tính nết

Là âm thầm nhung nhớ lúc chia xa

Là nụ hôn. Ôi rợn cả thịt da

Là ẻo lả vòng tay nhưng rất chắc

Là mái tóc mùi chanh thơm hăng hắc

Là môi mềm ẩm tẩm bùa mê

Là đôi chân thoăn thoắt đến, đi ,về

Là son phấn ngào ngạt hương rực rỡ...

Là niềm vui cho hồn ta cởi mở

Là đắng cay, nhục nhã lúc ghen tuông

Là dễ thương trong những lúc thẹn thùng

Là bẳn gắt dữ dằn khi la lối

Là những người sợ ma về ban tối

Là ôm chặt để kiếm sự chở che

Là đắm say lúc má tựa vai kề

Là hay nói  ‘Suốt đời yêu anh mãi’

Là cái tật suốt ngày hay lải nhải

Là chỉ mình lẽ phải. Các ông thua!!!

Là shopping hay đi sắm đi mua

Là phục vụ, đến gãy lìa xương sống

Là hay hờn, mặt chầm dầm một đống

Là hỏi gì không nói, gọi không thưa

Là ngoài trời vừa nắng lại vừa mưa

Là phải trái trắng đen không phân biệt

Là cãi cọ, ta vẫn là thua thiệt

Là chịu thua. Thôi đi ngủ cho xong

Là vắng nhà một bữa đã nhớ mong

Là đủ thứ hầm bà lằng trong đó

***********

Tạ ơn trời đàn bà vẫn còn đó

Để đàn ông vẫn còn có niềm vui

Chỉ đàn ông. Thôi chết quách cho rồi

Không đàn bà. Ôi chẳng thà tận thế.

 

*Thơ hay thẩn, vẫn là giòng chảy thời ... cứ tưởng:

Lúc này bạn bè thường làm thơ nhiều hơn viết văn. Văn  hay thơ, đều chuyển tải một ý nghĩa của câu truyện, sự việc hay gì nữa. Bài thơ hôm nay, chỉ nhờ người đọc nhắn với mọi người: đừng tưởng rằng… thì là, rất như sau:

 

Đừng tưởng
"Đừng tưởng cứ núi là cao
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù
Đừng tưởng cứ dưới là ngu
Cứ trên là giỏi, cứ "xu" là cầm
 
Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc, không trông là mù
Đừng tưởng cứ trọc là sư
Cứ vâng là tốt, cứ ừ là ngoan
 
Đừng tưởng cứ giàu là sang
Cứ im lặng tưởng là vàng đến ngay
Đừng tưởng nốc rượu là say
Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm
 
Đừng tưởng giặc ở ngoại xâm
Cứ bè là bạn, cứ dân là lành
Đừng tưởng cứ trời là xanh
Cứ đất và nước là thành quê hương
 
Đừng tưởng cứ lớn là khôn
Cứ bé là dại, cứ hôn... là chồng
Đừng tưởng chẳng có thì không
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà
 
Đừng tưởng chẳng gần thì xa
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người
Đừng tưởng gần nhất là nhì
Gần quan là tướng, gần suy là hèn
 
Đừng tưởng cứ sáng là đèn
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường
Đừng tưởng cứ đẹp là thương
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình
 
Đừng tưởng cứ ghế là vinh
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền
Đừng tưởng cứ cố là lên
Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần
 
Đừng tưởng cứ đều là cân
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ
Đừng tưởng cứ vần là thơ
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh
 
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh
Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn
Đừng tưởng giàu hết cô đơn
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo
 
Đừng tưởng cứ bến là neo
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua
"Đừng tưởng chồng mẹ là cha
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền
 
Đừng tưởng cứ hét là điên
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay
Đừng tưởng cứ rượu là say
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều...
 
Đừng tưởng tỏ tình là yêu
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư
Đừng tưởng cứ nhận được thư
Là bao say đắm như mưa trong nhà
 
Đừng tưởng cứ quét lá đa
Là đời khổ cực can qua một thời..."

 

*Lại những thơ và thơ về … người chồng:

Phải chăng, nay là lúc các bà vợ lên tiếng về những người gọi là… chồng. Thơ nào cũng là thơ. Chồng gì cũng là “chồng”. Không phải chồng mình thì cũng là chồng em, chồng của thiên hạ địa giới, tức người ta. Đọc qua rồi cũng biết, để vui thôi:

 

CHỒNG TÔI

Chồng tôi cây cột trong nhà
Để trong thì vướng, bỏ ra hỏng tường
Chồng như hàng hóa thị trường
Lúc thì cần gấp, lúc vương vất hoài

 

CHỒNG EM

Chồng em cây cảnh trong nhà
Hớ hênh một chút ắt là bị chôm
Chồng tựa như một quả bom
Bảo quản không khéo nổ om cả làng

 

CHỒNG MÌNH

Chồng mình con nợ trong nhà
Tiền lương là lãi rút ra tiêu dần
Chồng như chai rượu có chân
Liêu xiêu khật khưỡng khi gần khi xa

MàuĐêm_ST

 

*Nhân sinh thất thập… có hay không?

Người xưa vẫn cứ cho rằng: Nhân sinh thất thập… cổ lai hy. Ngày nay, thiên hạ lại bảo: bà con thất thập… vần còn cuời vui. Có lẽ đây cũng là ý tưởng chính của nhà thơ… mình, cũng rất là “nhà mình”, như sau:

 

   Thất thập xưa khó tìm ra, 
   Ngày nay thất thập mỗi nhà đều đông.

 

   Ngày xưa thất thập ngồi không,
  Ngày nay thất thập còn mong đi làm..

  Ngày xưa thất thập lão làng, 
  Ngày nay thất thập là chàng thanh niên.                           
 
   Thất thập về nước liên miên, 
   Các cháu gái nhỏ luân phiên chào mời:

  "Mừng anh thăm nước nhà chơi, 
   Mời anh cắt tóc, thảnh thơi gội đầu, 
   Mời anh trẻ đẹp sang giàu 
   Ðón em qua Mỹ, em hầu hạ anh.."           
               
  
   Các bà bảy chục xuân xanh, 
   Tóc đen, má phấn, xâm viền vành môi. 
   Bà nào cũng đẹp, cũng tươi, 
   Lả lướt sàn nhảy, nói cười thật duyên. 
   Các bà dáng dấp dịu hiền, 
   Các ông say đắm nghiêng nghiêng mắt nhìn. 
  
    Bây giờ tôi vững niềm tin 
   Trả lời câu hỏi linh tinh ban đầu:

   "Tuổi già khởi sự từ đâu ?

  

Tuổi già khởi sự khi nào ta quên : 
Quên chồng, quên vợ, quên tên, 
Quên cười, quên bạn, quên mình là ai ?" 

_,___

*Khi các đấng …ở trên liên lạc!

Các đấng bậc ở trên, ít khi liên hệ với nhau bằng thư điện/điện thư. Nhưng, một khi đã liên hệ (tức liên lạc được với hệ thần kinh) được rồi, thì hệ thần kinh cũng sẽ tươi vui như hồi còn trẻ. Nói gần nói xa, chẳng qua nói thật. Đấng…Bề trên nói ở đây, đã từ Huế về Nha Trang, miền quê hương cát hơi trăng trắng. Nhờ giòng thư liên hệ, DIA có được vài thông tin không có dấu để bà con trong nhà, tha hồ đoán, như sau:

 

Trời Nha Trang bông dung chieu nay mua lon. Mua dau mùa.

Cung nhu bong dung Ban nho tham minh.

Minh vo Nha Trang hom 31/3.

Cha Giam Tinh giao cho  Duy thoa thuan với minh ban nhau ve  trach nhiem Nha Trang va Hue.
Minh de nghi Duy lo Hue, minh vo Nha Trang. Bot cong viec hon. Nho the phe re. Co* so*? nha Dong Nha Trang nho hep. Mot giao xu cung nho, cach Nha Dong 1km. Sang giao cho cha tre hon, tiep tuc trach nhiem truc tiep. Minh chu tam cho Cong doan thoi. De tu Nha Trang chi duoc 9 em, da so ngheo, can giup do. Giao xu thuộc Nha Trang du lich, nhung con rat nhieu gia dinh ngheo. Ban noi nho anh em tiep tay voi minh nha. Moi nam anh chang TNT gui cho minh 2 lan qua, giúp on gọi và nguoi ngheo.
Nho Ban chuyen loi tham anh em. Va moi anh em ghe Nha trang tham choi, tam bien.
Anh em luon nho nhau, cau nguyen cho nhau nha.
G.B.Nguyen Minh Sang CSsR-

04 To Hien Thanh Nha Trang.

 

*Có những câu thơ…

Các Tám nó muốn gọi là thơ hay …thẩn, cũng vẫn được. Bởi, thơ với thẩn ngày nay đâu cần qui luật. Chỉ cần ý tứ, với chữ viết, mà thôi. Không tin ư?

Mời các Tám cứ nhào vô đây mà xem, à quên mà đọc, như sau này:

 

Mình ta làm chẳng nên chi,

Có thêm vợ nữa tức thì một đôi,

Một đôi cải lộn một hồi,

Tức thì mỗi đứa ra ngồi một nơi.

 

Lời bàn của Mao xí xoọng: Mỗi đứa ra ngồi một nơi. Một hồi. Chán rồi, tắt đèn chèo queo, đi ngủ…?

 

*Và những câu “thẩn”… rất thơ!

Thơ hay thẩn. Thẩn thơ, rất thẫn thờ. Cũng đều là “giọng cũ xa gần” ngày xưa ấy. Giọng ấy bây giờ, có còn hay không? Không dám đâu! DânGầy chẳng dám múa mỏ mà phê với phán. Chỉ dám “cắt và dán”, ở đây thôi. Nay dán rồi, làm sao cắt? Cắt là cắt khỏi báo này đây. Các Tám nó ạ. Thế thì xin các Tám nó, cứ việc đọc những giòng dưới đây:

The "romantic" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Cho anh xáp lại có được không?
Đỡ bận tâm em tìm kép mới
Khỏi mắc công anh kiếm lòng vòng

The "no one can do" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh đành chiụ phép thế là xong
Vợ anh dữ lắm xin em hiểu
Sư tử Hà Đông nó “xếp sòng"

The "curious" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Cho anh xem mặt chút được không?
Gặp rồi xin lỗi cho anh hỏi
Ngưới xí thế sao dám... bỏ chồng?

The "religious" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Trời ơi có thật uổng hay không
Anh đi tu mãi từ dạo ấy
Chả nhẽ giờ anh lại nhảy dòng?"

The "hurry up" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh giờ chưa vợ vẫn nằm không
Cho anh nối lại tình năm cũ
Kẻo muộn rồi em lại... lấy chồng"

The "cheapy" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Con em năm đưá chạy lông nhông
Ối dzới đông quá ai mà dám
Nhảy vào nuôi gạo chả bõ công

The "relieved" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh mừng hết lớn nhẹ như bông
Hết cần lén lút sau manh cửa
Đợi hắn ra đi nhẩy vaò phòng"

The "mommy’s boy" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh về thưa mẹ lấy được không?
Mẹ rằng: Như thế không phải lối
Mấy ngu sao lấy gái một chồng?

"Too late" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Thời nay thật khó kiếm đàn ông
Ngày xưa ong bướm bu đầy ngõ
Bây giờ bướm dzọt ong cũng dông

The "practical" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Làm ơn ráng chịu có được không?
Cho anh yên ổn làm ăn với
Anh chán lắm rồi chuyện viễn vông

The "sympathetic" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh thương dùm số phận long đong
Người sao đẹp quá mà xui thế
Tính lẻ sơ sơ... bảy đời chồng

The "an phận" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh về an phận thế cho xong
Vợ anh không đẹp bằng em mấy
Nhưng đỡ hơn em chẳng đổi lòng

The "Heart of Stone" reaction

Nghe nói rằng em đã bỏ chồng
Chẳng hay chồng cũ có mừng không
Bảo rằng em giống như xe cũ
Đứa nào mua lại sửa mất công.

The "dream on" reaction

Nghe nói rằng em sắp bỏ chồng
Tin đồn chả biết thật hay không
Làm anh thấp thỏm chờ đợi mãi
Đợi mãi mà em chả bỏ chồng

The "promise" reaction

Nếu biết rằng em đã bỏ chồng
Anh nằm van vái với tổ tông
Từ nay thề sẽ không chơi bậy
Để có mền da đắp mùa đông




Comments